VI THẦN - Trang 90

“Ta…ta đem đến cho huynh xem một thứ này.” – Tề Gia đứng lên, tay

phải thò vào trong ống tay áo rồi lại nắm thành quyền đưa đến trước mặt
Thôi Minh Húc, nụ cười thật gian xảo. Chỉ là sắc mặt vẫn nhợt nhạt như cũ:
“Huynh đoán xem đây là gì?”

Thôi Minh Húc nhìn ánh mắt đen láy của y: “Gì vậy?”

“Huynh xem.”

Mở tay ra, trên bàn tay cũng tái nhợt như khuôn mặt lấp lánh sắc hồng,

là một chuỗi vòng tay bằng ngọc, sắc hồng tươi tắn ướt át lóe ra.

“Ta vẫn luôn muốn tặng Phiêu Phiêu một món quà, những thứ tặng

trước đây không tốt, không hợp với nàng. Ta muốn một thứ không quá mộc
mạc cũng không quá màu mè, chế tác phải khéo léo, tinh xảo lại có linh
tính…”

Lời nói khi say của hắn, ra là y vẫn nhớ rõ.

“Đây. Cho huynh.”

Thôi Minh Húc thấy tay mình phát run, đầu ngón tay chạm vào tay y,

sự lạnh lẽo giá buốt từ ngón tay truyền lên cơ thể, tình triều khuấy động:
“Ngươi…ngươi ở đây chờ bao lâu rồi?”

“Ta ở kinh thành tìm thật lâu nhưng không tìm ra thứ tốt nên nhờ các

thúc thúc ta đi tìm. Công việc làm ăn của họ rất lớn, kéo dài đến cả Tây
Vực lận.” – Tề Gia hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Minh Húc?”

Cảm giác ngón tay trên tay mình không lấy đi vòng ngọc mà từng chút

một bao lấy bàn tay của mình, bàn tay bị giữ lấy, cánh tay cũng kề sát đến.
Tiếp sau đó, cả cơ thể bị ôm lấy, hơi ấm vội vàng ập đến, khóe mắt Tề Gia
lướt lên cái bóng trườn tới thật nhanh trên mặt đất, không còn kẽ hở, giao
lại thành một.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.