VI THẦN - Trang 92

“Nếu về nhà rồi thì cứ an tâm đọc sách, chuẩn bị thi hội. Đại ca đệ tuy

không nói ra nhưng thấy đệ trở về trong lòng cũng rất vui vẻ.” – Liễu thị
dịu dàng nói.

Nhận lấy chén canh từ tay tì nữ đặt lên bàn trước mặt Thôi Minh Húc,

thị tỉ mỉ ngắm nhìn sắc mặt hắn: “Đáng lẽ về rồi thì nên vui mừng, thế nào
lại mặt ủ mày chau mãi thế?”

Thôi Minh Húc đang vùi đầu viết chữ, ngừng bút nói: “Đại tẩu yên

tâm, đệ không sao.”

Khóe miệng gượng gạo cong lên, nét cười miễn cưỡng không gì nói

nổi.

Liễu thị biết hắn có điều giấu diếm không chịu nói, thuận miệng:

“Hiện tại đất trời bao la cũng không bằng cuộc khảo thí này, có chuyện gì
thì tạm thời cứ gác qua một bên, đợi thi xong rồi thì cẩn thận suy xét cũng
không muộn.” Bạn đang �

Thôi Minh Húc gật đầu thưa vâng, Liễu thị ngẫm hắn khăng khăng

che giấu cũng không gặng hỏi, bước khỏi phòng trở tay đóng cửa lại rồi rời
đi.

Căn phòng trở nên im lìm, cây bút trong tay cũng không hạ xuống

nữa, trên bàn là một khoảng trống, nơi đó trước kia đặt một nghiên mực, lá
sen tung cánh, sóng xanh rạng rỡ. Thế đó, trái tim cũng rơi mất một góc,
Thôi Minh Húc nhìn cửa sổ nửa khép suy nghĩ xuất thần.

Mình điên rồi! Đang yên đang lành sao lại đi hôn y? Hắn là Thôi Minh

Húc mà, Thôi Minh Húc là kẻ muốn tên đề bảng vàng cưới thiên hạ đệ nhất
mỹ nhân Ngọc Phiêu Phiêu mà. Hắn tự phụ cả nửa đời, nửa đời mọi sự như
ý, chỉ chờ đến khi yên bình sẽ đại đăng khoa sau đó là tiểu đăng khoa [4],
công thành danh toại, khiến người trong thiên hạ ganh tỵ. Từ đâu lại rơi ra
một tên ngốc tử, trì độn chất phác, không hiểu việc đời, một lúc hồ đồ lại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.