VÌ THƯƠNG... - Trang 44

người của Thị Trấn, chúng tôi hít thở trong đấy, sinh sống trong đấy và ba
biết tôi phải trưởng thành ở đấy.

Gia đình tôi là một trong những hộ có tivi đầu tiên trong Thị Trấn, một

nỗ lực đem thế giới đến gần hơn. Chúng tôi thấy mọi thứ trong chiếc hộp
sắt to kềnh ấy, dù rằng ngày ấy chỉ bắt được vài đài và tivi không phát
nguyên ngày mà chỉ phát vào những khung giờ cố định, hạn chế. Trong cái
sự hạn chế ấy, ít nhất tôi cũng học được vài thứ hay ho thông qua chương
trình thế giới động vật hay các phim tài liệu khoa học. Nhưng mà cái tivi
thùng ấy đâu phải cứ phát êm ru như bây giờ, những đứa trẻ hôm nay sẽ hỏi
“cái bướu” sau lưng màn hình dùng để làm gì? Và còn hai cọng ăng-ten
nữa, chúng gắn đó có công dụng gì không biết? Nhưng thật ra chính nhờ
mấy thứ rườm rà ấy mà vị anh hùng tuổi nhỏ của tôi mới xuất hiện. Cái tivi
đã eo hẹp kênh ấy lại thường xuyên nhiễu sóng, muốn coi rõ đài nào thì
phải xoay cái ăng-ten (ý tôi là cái ăng-ten lớn đâm từ đất vượt khỏi nóc nhà
càng cao càng tốt ấy). Thế là mỗi lần tivi đổ hột li ti như ai chà mạt sắt lên
màn hình là tôi lại gọi: “Ba ơi! Ba ơi!” để ba chạy ra ngoài xoay chuyển
ăng-ten sao cho tín hiệu tốt nhất. “Thêm chút nữa ba ơi. Chút nữa! Chút xíu
nữa! Í, í, xoay lại chút ba ơi”… là những câu quen thuộc mỗi khi tôi có ở
nhà và bật tivi. Cứ vậy, ba mong cho thế giới bên ngoài chảy vào Thị Trấn
qua đôi mắt tôi được trong hơn, rõ hơn, để tôi không bị gợn, để mọi thứ lúc
nào cũng lung linh. Tôi đã học dẫu không biết rằng mình đang học và ba đã
dạy tôi dẫu không biết chính ba đang dạy. Chúng tôi đi bên nhau trong thế
gian này, và yêu thương lẫn chăm sóc nhau từ tốn đến độ chính chúng tôi
cũng không ý thức được điều đó.

Mỗi đứa trẻ đều có những đặc quyền, một trong số đó là đặc quyền lúc

nào cũng muốn nghĩ mình đã lớn, dù “lớn” ở đây xét theo nghĩa nào cũng
không phải. Tôi là một đứa trẻ sinh ra ở Thị Trấn và sẽ lớn lên cùng Thị
Trấn, cái Thị Trấn thân yêu, độc nhất – ít nhất thì một đứa trẻ có thể tưởng
tượng cái Thị Trấn của nó là độc nhất trên đời. Cho đến một ngày ba tôi
đem một “thị trấn” khác đến cho tôi.

“Thị trấn” ấy có tên Tokyo, “thị trấn” ấy có một thằng nhóc giống tôi

tên là Nobita, thằng nhóc ấy có một đứa bạn mập ú tên Doremon và hai đứa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.