VÌ THƯƠNG... - Trang 91

Bận má nói câu này, anh rể hổng chịu ưng. Má nói vậy chớ, con thấy

xích cái ghế chung một bàn, chẳng những đã là bạn, mà còn bạn rất thân
nha má. Thân như là gia đình vậy đó. Má cười sảng khoái nhìn thằng rể bắt
đầu biết giỡn chơi với má. Vậy đó, đã là người chung một nhà, ruột rà rồi
heng bây.

Vậy để kỷ niệm từ rể thành ruột, mình “seo-phi” một tấm chung con

“úp phây-búc” nha má. Má cười bí hiểm, móc đâu ra cái điện thoại, quẹt
quẹt mở màn hình. Ờ, chắc bây chê tao già không biết công nghệ à, xưa rồi
nghen bây. Giờ bấm một cái là biết bây nói nhăng nói cuội gì rồi nè.

Trời thần, ai tập tành cho má vậy nè. Ba bây chứ ai! Con cái giờ tứ

phương, thì ông bà già cũng nên nâng trình mình lên một tí. Coi như mình
làm bạn thân heng, kết bạn với má nghen.

Thôi rồi, mình ẩn “phây-búc” bây ơi. Tiếng chị Hai lại rần rần. Mới có

một tuần mà má làm quá thể. Đám con được nước cười ầm ầm khắp cái
quán nhỏ. Má cũng cười, nụ cười đôn hậu. Ơ hay, vui mà bây! Đứa nào
không kết bạn với má là phạt à nha.

Cà phê kho vẫn sền sệt kèo kẹo theo năm tháng mà bình yên níu chân

dân Sài Gòn ghé quán. Những sáng cuối tuần, mấy đứa con phố thị với
nhiều nỗi nhọc nhằn bỗng thấy đời mình bình yên nhàn hạ theo từng câu
chuyện xưa xa của má. Ban đầu là lạ, sau quen dần đã thành cái nếp. Người
ngoài ngờ ngợ là bạn hay là người nhà. Riết rồi họ tự hiểu lấy, là cả một gia
đình. Nhưng mặc kệ, má và mấy đứa con chẳng quan tâm chuyện người ta
nghĩ ngợi. Cứ thản nhiên mà sum vầy, mỗi sáng cuối tuần, bên ly cà phê
quen thuộc, như lời má vẫn hay nói: Vui mà bây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.