VICHIA MALEEV Ở NHÀ VÀ Ở TRƯỜNG - Trang 128

Con Lobzik sốt ruột phì một cái, nheo mắt và đập đuôi xuống sàn nhà.

- Nào, mày nói đi, nói đi chứ? - Thằng Siskin nhắc đi nhắc lại.

Nhưng con Lobzik vẫn không hiểu ra người ta muốn nó sủa.

- Ê, sao mày chậm hiểu thế không biết! – Siskin nói, và quay sang tôi.

– Thôi, cậu nói đi.

- Gâu! – Tôi hét, và một miếng đường nữa bay vào miệng tôi.

Lobzik liếm mép và phì một tiếng.

- Ha ha, chúng ta đã làm nó sốt ruột rồi đấy, - Siskin nói. Nó đặt lên

cái ghế một miếng đường khác, và nói:

- Bây giờ ai nói trước người đó được ăn đường. Nào, bắt đầu đếm.

- Gâu! Tôi hét.

- Giỏi quá! - Siskin khen tôi. – Còn mày, ối cái đồ dốt đặc! Nó cầm

miếng đường, đưa qua mũi con chó rồi nhét vào miệng tôi. Tôi lại cố tình
nhai rau ráu. Con Lobzik lại liếm mép, hắt hơi một cái và lắc đầu một cách
bối rối.

- À, mày thấy ghen tị rồi phải không! – Siskin mừng vui nói. – Ai sủa

thì người đó được ăn đường nhé, còn ai không sủa thì tất nhiên là không có
đường mà ăn đâu. Nó lại để trước mặt con chó một mẩu đường khác, nói:

- Nào, mày đếm đi.

Con chó liếm mép, lắc đầu, đứng dậy, ngồi xuống và thở phì một cái.

- Thôi nào, đếm đi, đếm đi, nếu không thì không thể có đường đâu!

Con chó có vẻ căng thẳng, lùi lại một bước và đột ngột sủa một tiếng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.