VICHIA MALEEV Ở NHÀ VÀ Ở TRƯỜNG - Trang 77

- Họ! Họ! Ruslan rít lên, - các cậu đi đâu thế? Tí nữa thì đâm thẳng

vào cái đầu rồi còn gì! Lùi lại một chút nào!

Chúng tôi lùi. Khán giả cười ầm lên.

- Mà đừng đi giật lùi như thế! Mấy thằng này thật kỳ cục! – Ruslan

mắng chúng tôi. – Hãy quay lại và đi thẳng ra giữa sân khấu. Tớ còn phải
đọc đoạn độc thoại đã.

Chúng tôi quay lại, hiên ngang đi ra giữa sân khấu. Và Vania lấy giọng

rền rĩ như từ dưới nhà mồ, đọc:

Cánh đồng, ôi cánh đồng bất tận

Ai đem phủ lên ngươi toàn xương trắng?

Nó đọc thơ lâu lắm, kêu gọi đủ mọi kiểu, còn thằng Siskin thì giật giật

hai sợi dây thép, và con ngựa đụng đậy đôi tai làm khán giả vô cùng thích
chí. Cuối cùng, khi đã đọc xong đoạn thơ, Vania thì thầm:

- Nào, bây giờ thì tiến đến chỗ cái đầu.

Chúng tôi quay lại và tiến về phía cái đầu, đi chưa được năm bước

chân thì thằng Siskin bắt đầu hí lên, nhảy lên như kiểu ngựa đứng trên hai
chân sau, tôi cũng đá liên tục, thể hiện sự sợ hãi của con ngựa trước cái đầu
khổng lồ. Ruslan cố sức gìm con ngựa, tức là lấy hết sức thúc gót chân vào
sườn tôi. Khi chúng tôi tiến đến vừa tầm, nó lấy giáo đâm vào lỗ mũi của
cái đầu. Cái đầu há miệng, hắt hơi một tiếng kinh hoàng! Tôi với thằng
Siskin nhảy lùi, quay trên sân khấu như kiểu ngựa bị gió cuốn đi. Ruslan tí
nữa thì ngã ngựa. Thằng Siskin giẫm lên chân tôi đau điếng. Tôi nhảy một
chân và khập khiễng khi thằng Vania lại thúc gót chân vào sườn tôi. Chúng
tôi lại tiến đến chỗ cái đầu, và tên khổng lồ bắt đầu thổi gió vào chúng tôi,
chúng tôi lại bị lốc cuốn ra xa. Cứ như thế thêm vài lần nữa, tôi bắt đầu van
xin:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.