VIỆC MÁU - Trang 162

13

Sáng thứ Năm McCaleb thức dậy trước khi đám công nhân khuân vác

ngoài cảng kịp dính dáng gì tới chuyện ngủ hay thức của ông. Chỗ cafêin
ngày hôm trước ào ạt trào lên không ngớt trong huyết quản khiến ông
không ngủ được. Nó làm day dứt thêm những suy nghĩ đầy phấp phỏng của
ông về cuộc điều tra, về sự khác biệt giữa các khía cạnh của thực tế với
niềm tin vào các thiên thần, về Graciela và về chú bé. Cuối cùng, ông chịu
thua không cố ru ngủ nữa mà mở chong chong mắt chờ cho ánh sáng đầu
tiên lọc vào qua mấy tấm rèm.

Chưa tới sáu giờ sáng ông đã tắm rửa, đo tim mạch và các thứ cần

thiết khác rồi nuốt mấy viên thuốc. Ông mang chồng hồ sơ điều tra về lại
bàn phòng khách, đặt ấm cà phê khác rồi ăn một bát ngũ cốc. Chốc chốc
ông lại xem đồng hồ mà nghĩ liệu có nên gọi cho Vernon Carruthers mà
không nói chuyện với Winston trước hay không.

Winston giờ này chắc chưa đến sở. Nhưng sớm hơn ba tiếng đồng hồ,

tại đại bản doanh FBI ở Washington D.C., bạn của McCaleb là Vernon
Carruthers ắt đã có mặt tại nhiệm sở, đơn vị Súng và Dấu vết Hung khí
(SDH) chuyên trách phòng xét nghiệm tội phạm. McCaleb biết ông không
nên nói chuyện với Carruthers trước khi được Winston bật đèn xanh. Đây là
vụ của Winston. Nhưng khoảng cách ba tiếng đồng hồ giữa Los Angeles
với Washington làm ông bồn chồn. Tận trong gan ruột McCaleb là người
nôn nóng. Nỗi thôi thúc phải làm ngay cái gì đó chứ đừng để ngày trôi qua
uổng phí, nó đang bức bách ông.

Xối sạch bát và để vào bồn rửa xong, ông xem đồng hồ thêm lần nữa

rồi quyết định không đợi. Ông rút sổ điện thoại ra rồi gọi Carruthers đến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.