VIỆC MÁU - Trang 214

“Này James, giờ anh đã hoàn toàn thả lỏng, hoàn toàn nghỉ ngơi. Anh

thả lỏng đến nỗi hai tay anh nhẹ tựa lông hồng. Chẳng hề có tí trọng lượng
nào.”

Ông quan sát anh ta nhưng anh ta không cựa quậy.

“OK, giờ tôi sẽ lấy một quả bóng chứa đầy hêli rồi buộc dây vào tay

trái anh. Tôi đang buộc đây. Rồi, quả bóng buộc vào cổ tay anh rồi James ạ,
giờ tôi buông ra đây.”

Lập tức, tay trái Noone bắt đầu nhấc lên cho đến khi vươn thẳng lên

không, bàn tay cao hơn đầu. McCaleb chỉ quan sát. Và sau nửa phút cánh
tay Noone không hề tỏ dấu hiệu bị mỏi.

“Được rồi, James, tôi có một cây kéo, tôi sẽ cắt dây.”

McCaleb với tay lại bàn nhấc kéo lên. Ông xòe kéo ra rồi chập mạnh

vào sợi dây tưởng tượng. Cánh tay Noone lại rơi thõng xuống giữa hai đùi.
McCaleb nhìn sang Winston mà gật đầu.

“Được rồi, James, anh đang rất thư giãn, không gì có thể quấy rầy

anh. Tôi muốn anh hình dung trong tâm trí rằng anh đang thả bộ trên bãi
biển rồi thì đến một khu vườn. Vườn xanh ngắt sum suê, thật đẹp, có hoa
thơm chim hót. Thật đẹp, thật yên bình. Anh chưa bao giờ đến nơi nào yên
bình như thế. Giờ… anh đi qua khu vườn thì đến một tòa nhà nhỏ có một
loạt cửa. Ấy là cửa thang máy, James ạ. Cửa làm bằng gỗ mép bịt vàng, thật
đẹp. Nơi đây gì cũng đẹp.”

“Cửa mở, James ạ, thế là anh bước vào thang máy vì anh biết nó đưa

anh xuống căn phòng đặc biệt của anh. Căn phòng không ai khác đến được.
Chỉ mình anh có thể xuống đó, và khi đã đến đó rồi thì anh sẽ hoàn toàn
bình an.”

McCaleb đứng dậy tiến tới ngay trước mặt Noone, dừng cách anh ta

chỉ chừng một mét. Noone không tỏ dấu hiệu bề ngoài nào là nhận thấy sự

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.