VIỆC MÁU - Trang 213

Sau năm phút như vậy, McCaleb chuyển sang các bài tập cơ, ông bảo

Noone gập các ngón chân vào càng mạnh càng tốt, giữ nguyên vậy rồi thả
lỏng.

Từ từ, tiêu điểm của các bài tập được chuyển lên phần trên cơ thể anh

ta, cuối cùng lên tới từng nhóm cơ một. Rồi McCaleb lại bắt đầu bằng các
ngón chân và chuyển dần lên trên. Đó là một phương pháp nhằm vắt kiệt
các cơ và buộc tâm trí dễ buông xuôi hơn theo lời đề nghị thả lỏng nghỉ
ngơi. McCaleb nhận thấy hơi thở của Noone trở nên sâu và dài. Mọi chuyện
tiến triển tốt. Ông nhìn đồng hồ thì thấy đã sáu giờ rưỡi.

“OK, James, giờ thì đừng mở mắt, tôi muốn anh chìa tay trái ra giơ

lên phía trước mặt. Giữ bàn tay trái cách mặt chừng ba mươi phân.”

Noone làm theo và McCaleb để anh ta giơ tay lên hẳn một phút, suốt

thời gian đó ông khuyên anh ta thả lỏng và tiếp tục nghĩ đến bãi biển nơi
anh ta đang tản bộ.

“Được rồi, giờ tôi muốn anh đưa tay lại gần mặt, thật chậm. Thật

chậm.”

Bàn tay Noone bắt đầu dịch lại gần mũi anh ta.

“Được rồi, chậm hơn nữa,” McCaleb nói, lời ông bây giờ chậm hơn,

nhẹ hơn. “Thế đấy, James. Khi tay anh chạm vào mặt thì anh cũng hoàn
toàn thả lỏng, đến khi đó anh sẽ rơi vào trạng thái thôi miên sâu.”

Đoạn ông im lặng quan sát bàn tay Noone chầm chậm di chuyển cho

đến khi lòng bàn tay dừng lại ngay mũi. Ngay thời điểm tiếp xúc, đầu anh ta
khẽ cúi về phía trước và hai vai rũ xuống. Bàn tay anh ta rơi thõng xuống
giữa hai đùi. McCaleb nhìn sang Winston. Chị nhướn mày gật đầu với ông.
McCaleb biết họ chỉ mới đi được nửa đường song mọi việc có vẻ tốt đẹp.
Ông quyết định tiến hành một thử nghiệm nhỏ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.