VIỆC MÁU - Trang 212

“Chẳng hạn như là, khi nào anh hạnh phúc nhất? Khi nào anh thư thả

và bình an nhất? Tôi thì tôi thích làm việc trên thuyền của tôi và đi câu. Có
câu được gì hay không tôi cũng chẳng cần. Chỉ là tôi thích có một cái cần
câu nằm dưới nước. Còn anh thì sao hở James? Anh có thích bắn giỏ không,
thích vụt bóng gôn không? Sao nào?”

“Ừm, tôi không biết. Chắc là tôi thích ngồi máy tính.”

“Nhưng thế đâu phải là thư giãn về tâm trí, phải không James? Tôi

không nói đến chuyện gì đó buộc anh phải suy nghĩ nhiều. Ý tôi là những
khi anh muốn để mọi chuyện tự nó đến đâu thì đến thì anh làm gì. Khi anh
phát mệt vì nghĩ nhiều quá và chỉ muốn đầu mình trống rỗng trong chốc lát
ấy.”

“Ừm... Tôi không biết. Tôi thích ra bãi biển. Có một chỗ tôi biết. Tôi

ra đó.”

“Chỗ đó thế nào?”

“Cát dưới đó trắng muốt, lại rộng mênh mông nữa. Mình có thể thuê

ngựa mà cưỡi dọc theo bờ nước dưới mấy vách đá. Nước đào vào dưới mấy
vách đá nên cứ như là một mép vực treo lơ lửng. Người ta hay ngồi ở đó
trong bóng râm.”

“OK, tốt. Tốt thật đó James à. Giờ tôi muốn anh nhắm mắt lại, đặt hai

tay thoải mái lên lòng mình, và trong tâm trí anh tôi muốn anh nghĩ đến chỗ
đó. Hình dung trong tâm trí mình rằng anh đang bước trên bãi biển đó. Chỉ
là thư thái bước dọc theo bãi biển.”

McCaleb ngừng nói trong nửa phút, chỉ quan sát khuôn mặt Noone.

Làn da quanh hai khóe mắt bắt đầu giãn ra, rồi thì McCaleb để anh ta làm
một số bài tập cảm giác trong đó ông bảo anh ta tập trung vào cảm giác về
đôi tất dưới chân, hai bàn tay anh ta trên lớp vải quần, cặp kính trên sống
mũi anh ta, thậm chí mái tóc - phần còn lại của tóc - trên đầu anh ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.