VIỆC MÁU - Trang 227

“Phải.”

“Vậy thôi, chúng tôi không muốn giữ anh lâu hơn nữa. Anh còn phải

lái xe một chặng dài.”

“Không sao, tôi đã lường trước là sẽ không thể rời khỏi đây trước bảy

giờ mà. Các vị cho tôi về thế là sớm đấy.”

McCaleb nhìn đồng hồ rồi nhìn lại Noone.

“Bây giờ gần bảy rưỡi rồi.”

“Cái gì?”

Anh ta nhìn đồng hồ của mình, mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên.

“Những người trong trạng thái thôi miên thường mất ý niệm về thời

gian,” McCaleb nói.

“Tôi cứ ngỡ nãy giờ chỉ khoảng mười phút thôi chứ.”

“Bình thường thôi mà. Người ta gọi đó là thời gian bị rối.”

McCaleb đứng dậy, họ bắt tay nhau, rồi Winston tiễn anh ta ra cửa.

McCaleb lại ngồi xuống chắp hai tay vào nhau trên đỉnh đầu. Ông mệt lử và
ước gì chính mình đang cảm thấy thoải mái như vừa ngủ đẫy một giấc tám
tiếng đồng hồ.

Cửa vào phòng thẩm vấn mở ra, Đội trưởng Hitchens bước vào. Mặt

anh ta có cái vẻ khó đăm đăm dễ dàng nhận ra ngay.

“Nào, anh nghĩ sao?” anh ta vừa hỏi vừa ngồi xuống bàn cạnh cây

kéo.

“Như anh thôi. Thất bại. Chúng ta có một mô tả tốt hơn về chiếc xe,

nhưng thế thì vẫn chỉ thu hẹp diện tình nghi xuống còn chục ngàn gì đó. Rồi
ta có cái mũ, nhưng mũ kiểu ấy thì còn nhiều hơn thế nhiều.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.