VIỆC MÁU - Trang 229

McCaleb không đáp. Sau đó tất cả rời phòng, Hitchens đẩy ghế của

mình về phòng mình còn Winston dẫn McCaleb vào phòng video. Chị nhặt
một cuốn băng trống trên giá rồi đút vào một máy thu gắn sẵn vào cái máy
vừa ghi hình buổi thôi miên.

“Này, tôi vẫn nghĩ rằng thử thế này cũng đáng,” McCaleb nói khi chị

ấn nút để bắt đầu sang từ cuốn này sang cuốn nọ.

“Đừng lo, làm cũng đáng mà. Tôi thất vọng chỉ là bởi kết quả ít ỏi

quá, rồi cũng còn bởi chúng ta đã mất gã người Nga, chứ không phải vì
chúng ta đã làm việc này. Tôi biết đội trưởng nghĩ gì, còn mấy gã bên cảnh
sát Los Angeles tôi không thèm quan tâm, tôi thì tôi thấy vậy đó.”

McCaleb gật đầu. Chị thật tử tế khi nói ra như vậy và làm ông nhẹ

nhõm. Nói gì thì nói, chính ông đã nằng nặc bảo hãy dùng thôi miên và rồi
kết quả thật quá ít ỏi. Lẽ ra chị đã có thể đổ hết trách nhiệm lên đầu ông.

“Này, nếu Hitchens trách móc chị thì cứ đổ hết sang cho tôi. Bảo anh

ta rằng tại tôi cả.”

Winston không đáp. Chị rút cuốn băng vừa sao ra khỏi máy, nhét vào

vỏ đựng rồi đưa cho McCaleb.

“Để tôi tiễn anh ra,” chị nói.

“Không, không sao. Tôi biết đường.”

“OK, Terry, giữ liên lạc nhé.”

“Dĩ nhiên rồi.” Họ đang ra khỏi hành lang thì Terry chợt nhớ một

chuyện. “Này, chị đã nói với đội trưởng về vụ DRUGFIRE chưa?”

“Ồ phải, chúng tôi sẽ làm chuyện đó. Mai sẽ có một bưu kiện gửi đi

bằng FedEx. Tôi đã gọi cho anh bạn anh ở D.C. bảo là nó sẽ tới chỗ anh ta.”

“Tuyệt. Chị nói với Arrango không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.