“Anh có đó không?”
“Có, chào chị. Chị khỏe không?”
“Tôi khỏe. Còn anh?”
“Tôi cũng khỏe, bác sĩ ạ.”
“Anh đang làm gì vậy?”
“Làm gì á? Tôi chỉ ngồi suông thôi mà.”
“Terry này, anh hiểu tôi muốn nói gì mà. Anh quyết định thế nào về
yêu cầu của cô kia? Của bà chị ấy.”
“Tôi, ờ...” Ông lật ngửa lại bức ảnh rồi nhìn. “Tôi quyết định là tôi
cần phải xem xét kỹ vụ này.”
Chị chẳng nói gì nhưng ông mường tượng chị ngồi nơi bàn, nhắm mắt
lắc đầu.
“Tôi xin lỗi,” ông nói.
“Tôi cũng xin lỗi,” chị nói. “Này Terry, thật tình tôi không nghĩ là anh
hiểu những rủi ro của việc anh đang làm.”
“Tôi nghĩ là tôi hiểu, bác sĩ ạ. Tuy nhiên, e là tôi không có cách nào
khác.”
“Tôi cũng vậy, e là chẳng có cách nào.”
“Chị muốn nói gì?”
“Ý tôi là tôi e không thể tiếp tục làm bác sĩ cho anh nếu đúng là anh
định làm việc đó. Rõ ràng anh chẳng coi trọng lời khuyên của tôi hoặc
không cảm thấy mình nên làm theo chỉ thị của tôi. Anh đang chọn theo đuổi