VIỆC MÁU - Trang 277

“Làm sao mà biết được.”

“Vậy anh không định cho tôi biết anh đã tìm ra gì à?”

“Chẳng gì hết Buddy ạ. Tôi chả tìm ra gì sất.”

Ông nói thế là nói dối. Amelia Cordell đã đưa ông vào lại trong nhà,

cho ông dùng điện thoại nhà để gọi đến cơ quan chồng chị. Buddy thì ông
mời về lại xe để đợi. Trong nhà, McCaleb nói chuyện với cấp trên trực tiếp
của James Cordell, ông này cho biết tên và số điện thoại của một số giám
sát viên chuyên trách bảo trì đường ống mà Cordell hẳn đã cùng làm việc
hồi đầu tháng Giêng. Rồi McCaleb gọi cho trạm đường ống Lone Pine để
nói chuyện với Maggie Mason, một trong các giám sát viên đó. Chị này cho
biết có cùng đi ăn trưa với Cordell hai lần trong vòng một tuần trước vụ nã
súng. Cả hai lần Cordell đều lái.

Tránh câu hỏi chủ chốt, McCaleb hỏi Mason xem chị ta có để ý thấy

trên bảng đồng hồ chiếc Suburban có vật gì mang tính cá nhân không.
Chẳng chút đắn đo, chị ta liền nói trên bảng đồng hồ có một bức ảnh chụp
gia đình Cordell. Chị ta bảo thậm chí chị còn cúi về phía trước để xem. Chị
ta nhớ đó là ảnh chụp vợ Cordell với hai đứa con gái nhỏ của hai vợ chồng
ngồi trên lòng cô.

Trên đường về nhà, McCaleb cảm thấy một cảm giác lẫn lộn vừa kinh

sợ vừa phấn chấn dâng lên trong lòng. Kẻ nào đó, ở nơi nào đó, đang giữ
cái hoa tai của Gloria Torres và bức ảnh gia đình của James Cordell. Giờ thì
ông biết cái ác của hai vụ giết người đó đúc kết lại dưới dạng một kẻ giết
người không phải vì tiền, không phải vì sợ, cũng chẳng phải để trả thù các
nạn nhân của hắn. Cái ác này đi xa hơn thế nhiều. Kẻ này giết là để vui thú
và để hiện thực hóa một cuồng tưởng điên rồ cháy rực như con vi rút bên
trong óc hắn.

Cái ác ở mọi nơi. McCaleb biết điều đó rõ hơn hầu hết người khác.

Nhưng ông cũng biết rằng người ta không thể gặp nó dưới dạng trừu tượng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.