VIỆC MÁU - Trang 302

sạn nhỏ bẩn thỉu ven xa lộ I-95. Họ đã đặt phòng sẵn từ khi còn ở Ohio và
cứ đinh ninh vì chỗ đó tên là Gió Biển nên ắt là nó phải gần biển.”

Giọng ông ngắc ngứ bởi ông chưa bao giờ kể câu chuyện đó thành

lời; mỗi một chi tiết của chuyện đều rất thương tâm và khiến ông đau đớn
tận tâm can.

“Dù sao thì, khi tới nơi, họ quyết định ở lại. Chỉ hai ba hôm nữa là họ

về lại thị trấn rồi, còn nếu bỏ chỗ này đặng tìm một khách sạn cạnh bờ biển
thật thì họ sẽ mất tiền đặt cọc. Thế nên họ ở lại. Và ngay đêm đầu tiên một
trong hai cô gái nhìn thấy chiếc xe tải nhỏ đậu trong bãi xe, nối với một toa
moóc trên đó có chiếc thuyền hơi. Em biết thuyền hơi là gì chứ?”

“Kiểu như có cái chân vịt máy bay và thường chạy trên đầm lầy phải

không?”

“Đúng rồi, ở vùng Everglades.”

“Em thấy trên CNN khi chiếc máy bay ấy đâm xuống đầm lầy rồi

biến mất.”

“Ừ, cũng nó đấy. Nhưng cô bé này với cả gia đình cô chưa bao giờ

thấy chiếc nào như thế ngoại trừ trên tivi hoặc trong báo nên họ liền kéo ra
xem, thế rồi một người đàn ông - là chủ chiếc thuyền - chỉ là tình cờ lại gần
họ. Anh ta là người dễ mến, anh ta bảo cả gia đình ấy là nếu họ muốn anh ta
sẽ chở họ đi chơi trên một chiếc thuyền hơi Florida thứ thiệt hẳn hoi.”

Gradela dúi mặt vào chỗ hõm nơi cổ ông và áp một tay vào ngực ông.

Nàng biết câu chuyện đang đi đến đâu.

“Thế là họ nói, tốt quá. Anh muốn nói, họ là dân một thị trấn nhỏ miệt

Ohio, ở đó chỉ có độc một trường trung học. Họ chẳng biết ất giáp gì về thế
giới thực. Thế nên họ vui vẻ chấp nhận lời mời của người này - của kẻ lạ
này.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.