VIỆC MÁU - Trang 416

“Ừ, có vài cái túi. Họ để lên trên bến. Nhưng anh không phải lo Terry

à.”

“Anh nói vậy là sao?”

“Tôi không cho rằng họ sẽ tìm ra cái họ đang thực sự tìm đâu.”

“Anh đang nói cái...”

“Không nói qua điện thoại, anh bạn. Anh muốn tôi đến đón anh bây

giờ không?”

McCaleb ngừng lặng. Anh ta nói gì vậy? Chuyện gì đang xảy ra vậy?

“Giữ máy,” cuối cùng ông nói. “Tôi sẽ gọi lại anh ngay.”

McCaleb gác máy rồi lập tức thả vào khe một đồng hai lăm xu nữa.

Ông gọi số điện thoại của chính mình. Không ai trả lời. Máy tự động liền
trả lời và ông nghe giọng thu băng của chính mình bảo để lại tin nhắn. Sau
tiếng bíp ông nói, “Jaye Winston, nếu chị có đó thì hãy nhấc máy.”

Ông đợi một nhịp rồi đã toan nhắc lại thì có người nhấc máy. Ông

cảm thấy đôi chút nhẹ nhõm khi nhận ra giọng Winston.

“Tôi Winston đây.”

“Tôi McCaleb đây.”

Chỉ có thế. Ông hình dung mình sẽ thấy chị ta muốn chơi theo cách

nào. Xét theo cách chị ta cư xử trong cuộc gọi này, ông sẽ phán đoán được
tốt hơn tình thế của mình.

“Ơ kìa… Terry,” chị nói. “Làm sao anh... anh đang ở đâu?”

Chút nhẹ nhõm ông vừa cảm thấy phút trước giờ đã bắt đầu trôi tuột

mất. Thay vào đó là khiếp sợ. Ông đã cho chị ta cơ hội nói với ông một
cách kín đáo, có thể bằng mật khẩu, làm như thể chị đang nói chuyện với

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.