VIỆC MÁU - Trang 435

“Vẫn đó thôi. Coi bộ người ta đã chăng băng màu vàng giữa hai cầu

tàu, kiểu như là anh sẽ không được vào trong đó hay sao ấy.”

“Được rồi, Bud, tôi vào đây. Tôi sẽ vào trong nhà giặt là trước rồi

nhét túi xách của tôi vào một trong mấy cái máy sấy. Nếu tôi vào trong
thuyền mà bị họ chộp bất ngờ thì anh tới lấy cái túi rồi ngồi canh cho đến
khi tôi thoát được. Đồng ý chứ?”

“Chắc rồi.”

“OK, nghe này. Nếu mọi chuyện êm xuôi trên thuyền, tôi sẽ không ở

lại lâu, nên tôi sẽ nói điều này ngay bây giờ, cám ơn anh vì tất cả, Buddy ạ,
anh đã giúp tôi nhiều lắm.”

“Không hề gì đâu, bạn. Tôi cóc cần biết mấy thằng con hoang đó

đang cố làm gì anh. Tôi biết anh cừ lắm.”

McCaleb cảm ơn anh ta lần nữa rồi gác máy, đoạn nhặt túi lên, cắp

dưới nách mà đi về vũng neo thuyền. Đầu tiên ông lẻn vào nhà giặt và tìm
thấy một máy sấy rỗng để giấu cái túi. Đoạn ông đi về thuyền của mình mà
chẳng gặp rắc rối gì. Trước khi mở khóa cánh cửa trượt, ông nhìn quanh
vũng một lần cuối thì chẳng thấy có gì không ổn, chẳng có gì xem ra cần
cảnh giác. Ông nhận thấy dáng người đen thẫm của Buddy Lockridge ngồi
nơi buồng lái chiếc Xuống Đáy Hai Lần. Ông nghe tiếng một điệu vê nốt
wah-wah của kèn harmonica, liền gật đầu về phía cái bóng kia. Đoạn ông
đẩy cửa mở ra.

Thuyền bốc mùi ngột ngại ôi oai nhưng vẫn có chút mùi nước hoa

phảng phất còn sót lại. Ông đoán rằng Jaye Winston đã để lại mùi ấy. Ông
không bật đèn mà thò tay tìm cây đèn pin chèn vào vào mặt dưới bàn vẽ hải
đồ. Ông bật đèn lên rồi lia xuống bên cạnh mình và chĩa xuống sàn. Ông
chui xuống dưới hầm, biết mình phải di chuyển cho nhanh. Ông chỉ muốn
vơ vội ít quần áo, thuốc men và dự trữ y tế đủ dùng trong vài ngày. Ông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.