VIỆC MÁU - Trang 436

hình dung rằng, dù thế nào đi chăng nữa, chừng đó là toàn bộ thời gian
mình có được.

Ông mở một trong các cửa hầm dọc hành lang rồi lấy cái túi xách to

ra. Đoạn ông vào phòng ngủ chính lấy số quần áo mình cần. Việc đó phải
làm lén lút dưới ánh đèn pin cho nên chậm hẳn đi, nhưng cuối cùng ông
cũng lấy được thứ mình cần.

Khi đã xong, ông xách túi đi qua hành lang về phía mũi thuyền để lấy

thuốc men, dụng cụ y tế và cái kẹp hồ sơ. Ông đặt cái túi để mở xuống bồn
rửa bát, và đã toan cho các hộp và lọ thuốc vào đó thì chợt nhận ra một điều
gì. Khi băng qua hành lang, có một ngọn đèn ở phía trên. Đèn trong bếp.
Hoặc có thể một trong các đèn trần ở phòng khách. Ông lập tức điếng
người, liền cố lắng nghe xem có tiếng động nào từ trên kia không, đồng thời
xét lại xem nãy giờ chính mình đã làm gì. Ông tin chắc rằng ban nãy khi
bước vào mình đã không bật một ngọn đèn nào.

Ông lắng nghe đến gần nửa phút nhưng chẳng có gì. Ông nhanh

chóng lùi lại vào hành lang rồi nhìn lên cầu thang. Ông đứng im thin thít,
vừa lắng nghe lần nữa vừa cố cân nhắc xem mình có những lựa chọn nào.
Lối duy nhất để thoát ra ngoài nếu không phải lên lại cầu thang là dùng cửa
hầm dẫn lên boong nơi mái phòng ngủ đằng trước. Nhưng nếu cho rằng kẻ
nào đó trên kia chưa phát hiện ra cái lối thoát đó thì thật ngu xuẩn.

“Buddy,” ông gọi. “Anh đấy à?”

Câu trả lời phải mãi một hồi lâu mới cất lên.

“Không, không phải Buddy, Terry ạ.”

Một giọng nữ. McCaleb nhận ra giọng đó.

“Jaye à?”

“Sao anh không lên đây?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.