VIỆC MÁU - Trang 496

Ông chỉ màn hình máy tính, nơi thông điệp gửi cho McCaleb vẫn còn

hiển thị. Ông đợi cho chị đọc hết thông điệp đó nhưng rốt cuộc ông không
kìm nổi mình nữa.

“Tất cả các mảnh, chúng nằm ngay đó. Trước giờ vẫn nằm ngay đó.”

“Mảnh nào kia?”

“Mật mã. Giản dị quá chừng. Hắn dùng tất cả các chữ số ngoại trừ số

một. No one - không có số một, mà cũng chẳng là ai cả. Hiểu không? Tôi
chẳng là ai cả. Hắn nói là nói vậy đấy.”

“Terry, chuyện này ta sẽ nói sau. Cho tôi biết làm sao anh đến đây

được? Làm sao anh biết là Noone?”

“Cuốn băng. Buổi chúng ta đã làm với hắn.”

“Buổi thôi miên á? Thì sao?”

“Chị có nhớ tôi đã bảo chị đừng nói gì để đương sự không bị rối trí

không?”

“Đúng. Anh có nói chỉ nên một mình anh hỏi Noone thôi. Giữa chúng

ta thì muốn nói gì cũng chỉ nên ra dấu hay viết ra giấy.”

“Nhưng đến khúc cuối, khi tôi biết tất cả đều xôi hỏng bỏng không

rồi, tôi thất vọng quá. Tôi hỏi chị, ‘Còn gì nữa không?’ và chị lắc đầu ý bảo
không. Tôi hỏi ‘Chị có chắc không?’ thì chị lại lắc đầu nữa. Tôi đã vi phạm
quy tắc của chính tôi khi nói chuyện với chị. Vấn đề là mấy câu đó tôi hỏi
chị thành tiếng. Cho nên lẽ ra Noone phải trả lời tôi. Nếu thực sự đang
trong trạng thái thôi miên thì hắn đã phải trả lời, vì hắn không thể biết mấy
câu hỏi đó là dành cho chị. Nhưng hắn không trả lời. Điều đó cho thấy hắn
nhận thức được hoàn cảnh. Hắn biết, do nhận thấy tôi nói sang hướng khác
hoặc là qua cách tôi nhấn giọng, rằng tôi đang nói với chị chứ không phải
với hắn. Lẽ ra chuyện đó hắn không biết mới phải. Gì chứ nếu đang thực sự

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.