VIỆC MÁU - Trang 530

“Nhưng làm sao anh biết là tôi?”

“Hắn đưa ảnh cho tôi.”

“Được rồi, đưa cho tôi. Số điện thoại và bức ảnh.”

Chẳng chút chần chừ gã đàn ông với tay về phía một ngăn kéo trước

mặt. McCaleb lẹ làng rướn tới chộp cổ tay anh ta mà giằng mạnh khỏi chiếc
ngăn kéo. Ông tự mình mở ngăn kéo và rồi mắt ông dừng lại trên một tấm
ảnh nằm trên cùng một mớ giấy tờ. Nó là ảnh chụp McCaleb đi dọc đê chắn
sóng bằng đá gần vũng neo thuyền cùng với Graciela và Raymond.
McCaleb có thể cảm thấy mặt mình đỏ ké khi cơn giận làm máu dồn lên hai
quai hàm rắn đanh lại. Ông cầm bức ảnh lên rồi lật mặt sau xem. Trên mặt
sau ảnh có ghi một số điện thoại.

“Xin ông,” nhân viên khách sạn nói. “Ông cầm tiền đi. Một trăm đô

Mỹ. Tôi không muốn có chuyện phiền phức cho ông.”

Anh ta dợm thò tay vào túi áo sơ mi.

“Không,” McCaleb nói. “Anh giữ lấy. Anh kiếm được mà.”

Đoạn ông giật tung cửa, va vào cái chuông trên đầu mạnh đến nỗi dây

treo chuông đứt phựt và quả chuông rơi sầm xuống góc văn phòng.

Ông đi qua bãi đỗ xe rải sỏi, tiến về phía máy điện thoại ở trạm

Pemex. Ông quay số điện thoại ghi phía sau bức ảnh rồi lắng nghe chuỗi
tiếng lách cách trên đường dây trong khi cuộc gọi đi qua ít nhất hai mạch
chuyển tiếp. McCaleb tự rủa thầm. Ông sẽ không thể dựa vào số điện thoại
mà truy ra địa chỉ, thậm chí dù ông có nhờ được ai đó ở chính quyền địa
phương làm việc đó giúp ông đi nữa.

Cuối cùng cuộc gọi đến được mạch cuối cùng và bắt đầu reo.

McCaleb nín thở đợi nhưng chẳng ai nhấc ống nghe, máy trả lời tự động
cũng không. Sau mười hai tiếng chuông ông dập mạnh ống nghe xuống giá

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.