VIỆC MÁU - Trang 547

47

Chiếc Biển Theo Ta rẽ những đợt sóng dồi, tiến về phía Nam bằng tốc

độ giăng câu nhấp, trực chỉ đảo Catalina. Trên đài chỉ huy, McCaleb đứng
nắm chặt bánh lái. Ông đã hạ màn chắn gió ở đằng trước xuống và làn
không khí mát lạnh từ mặt nước phả lên tấp vào cả người ông, làm cho da
ông đanh lại dưới lớp áo quần. Trước mặt, trong làn sương, hòn đảo trồi lên
như một thánh đường đồ sộ bằng đá nơi chân trời. Những căn nhà ngoài và
một số con thuyền có mạn cao hơn ở Avalon bắt đầu xuất hiện trong tầm
mắt. Giờ thì ông thấy rõ cái mái tròn bằng đất nung của sòng bạc, công
trình đặc trưng của thị trấn này.

Ông xoay người trông lại đằng sau. Đất liền đã khuất khỏi tầm nhìn,

chỉ còn phân biệt được nhờ làn sương mỏng mảnh giăng bên trên giống như
tấm biển báo Đừng đến đây! Ông lấy làm vui mình đã thoát khỏi nó.

Ông nghĩ đến Crimmins trong một thoáng. Ông chẳng hối tiếc gì về

chuyện đã để lại mọi thứ ở Mexico bằng cách đó. Giờ thì sẽ chẳng ai cật
vấn gì về các động cơ và lựa chọn của ông nữa. Nhưng nào phải ông chỉ
bảo vệ bản thân mình. Graciela và Raymond đã phải sống ba mươi sáu giờ
cùng với Crimmins. Mặc dù hắn không đụng đến họ về mặt thân thể, nhưng
hai dì cháu vẫn cần có thời gian riêng tư để hồi phục, để quên đi cái tai họa
này. McCaleb không cách nào thấy được nếu lôi thêm cảnh sát với thẩm
vấn này nọ vào cuộc đời họ thì sẽ có ích gì cho điều đó. Graciela đồng ý với
ông.

Từ trên đài chỉ huy ông nhìn xuống buồng lái, kín đáo quan sát hai dì

cháu. Raymond ngồi trên ghế trực chiến, hai bàn tay bé nhỏ nắm chặt bộ đồ
nghề câu nhấp. Graciela đứng cạnh chú, giữ chặt ghế để hỗ trợ. Giá như có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.