VIÊN MỠ BÒ - Trang 10

Nhưng trời sáng dần dần từ lúc nào không biết. Những bông tuyết nhẹ

mà một du khách, vốn là dân Ruăng chính cống, gã ví với một trận mưa
bông, không còn rơi nữa. Một thứ ánh sáng bẩn, lọt qua những đám mây
lớn, đen và nặng, làm cho màu trắng của đồng quê càng rực rỡ hẳn lên; đó
đây xuất hiện một hàng cây to phủ đầy sương giá hoặc một túp lều tranh,
mái phủ kín tuyết trông như cái mũ chóp.

Trong xe, dưới ánh sáng ảm đạm của buổi bình minh ấy, mọi người tò

mò nhìn nhau.

Ở tận trong cùng, chiếm những chỗ tốt nhất và đang ngủ gà ngủ gật

trước mặt nhau, là hai vợ chồng Loadô, nhà buôn rượu vang ở phố Cầu
Lớn.

Nguyên là tài công cho một người chủ bị phá sản trong kinh doanh,

Loadô đã mua lại cửa hiệu của chủ và trở nên giàu có. Hắn bán rượu vang
mạt hạng thật rẻ cho các cửa bài nhỏ ở thôn quê, và những người quen biết
cùng là bạn hữu hắn vẫn coi hắn là một gã bịp bợm quỉ quyệt, một anh
chàng Normăng chính cống, lắm mưu một quỷ quyệt và vui tính.

Hắn lừng tiếng ăn cắp đến nỗi, một buổi tối kia, ở dinh quận trưởng,

ông Tuôcnen, tác giả những bài ngụ ngôn và ca vè, một người có đầu óc
châm biếm sâu cay và tế nhị, một danh nhân của địa phương, thấy các bà
chơi trò “Chim Bay”(3), chính hai tiếng đó cũng bay qua các phòng khách
khác trong thành phố, làm cho toàn tỉnh cười bò ra suốt một tháng ròng.

Ngoài ra Loadô còn nổi tiếng vì những trò tinh nghịch đủ kiểu, những

câu bông đùa hay hoặc dở của hắn, và hễ nói đến là không ai không chêm
ngay tức khắc: “Cái thằng cha Loadô ấy thật không chê được!”.

Người hắn nhỏ bé, bụng hắn phưỡn ra tròn như quả bóng, bên trên là

một bộ mặt đỏ tía giữa hai chòm râu má đã hoa râm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.