VIÊN MỠ BÒ - Trang 14

gửi sáu trăm nghìn quan sang nước Anh, làm món tích cốc phòng cơ(6), để
đối phó với bất cứ hoàn cảnh nào. Còn về phần Loadô thì hắn đã khéo thu
xếp bán hết mọi thứ rượu vang hạng thường còn lại trong hầm rượu trong
sở quân nha Pháp, thành thử nhà nước mang nợ hắn một số tiền kếch sù mà
hắn mẩm tính sẽ lãnh được ở Lơ Havrơ.

Và cả ba người đưa nhanh mắt nhìn nhau thân thiện.Tuy xuất thân

khác nhau, họ đều cảm thấy là anh em vì đồng tiền, cũng ở trong cái hội
tam điểm lớn(7) những người có của, cứ thọc tay vào túi quần là vàng kêu
xủng xoảng.

Xe đi chậm đến nỗi mười giờ sáng vẫn chưa qua được bốn dặm

đường. Các ông ba lần phải xuống xe đi bộ để vượt qua những quãng
đường dốc. Mọi người bắt đầu lo ngại, vì đã dự tính sẽ ăn sáng ở Totơ, mà
bây giờ thì khó có hy vọng tới được đấy trước khi trời tối. Ai nấy đều đang
nhòm ngó tìm một quán rượu bên đường thì bỗng chiếc xe đâm vào một
đống tuyết, hai tiếng đồng hồ sau mới lôi được xe ra.

Cái đói mỗi lúc một tăng làm rối loạn tâm trí, mà chẳng thấy bóng

dáng một hàng quán, một người bán rượu nào hiện ra hết, vì bọn Phổ đang
tới gần với những đoàn quân Pháp đói lả kéo qua đã làm cho mọi ngành
nghề đều hoảng sợ.

Các ông chạy đi kiếm thức ăn ở các trại ấp bên đường, nhưng ngay

đến bánh mì cũng chẳng tìm ra được. Người nông dân nghi kỵ đã cất giấu
lương thực dự trữ, sợ bị cướp đoạt mất, vì đám quân lính chẳng có gì ăn
thường cưỡng bức lấy bừa bất cứ cái gì họ tìm thấy.

Vào khoảng một giờ trưa, Loadô tuyên bố rằng quả tình hắn thấy là

quả là khá đói. Mọi người cũng đều đói như hắn từ lâu, và nhu cầu ăn luôn
luôn thục bách đã giết chết cả mọi chuyện trò.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.