VIÊN MỠ BÒ - Trang 22

Mọi người vào cả nhà bếp rộng của quán trọ, và tên Đức sau khi bắt

đưa trình giấy thông hành do viên tướng tổng tư lệnh ký và trong đó có ghi
tên tuổi, nhận dạng và nghề nghiệp của mỗi hành khách, y ngắm nghía hồi
lâu tất cả đám người này, so sánh từng người với những chỉ dẫn ghi trong
giấy.

Rồi đột ngột nói: “Được rồi!”, và biến mất.

Mọi người thở ra nhẹ nhõm. Ai nấy đều còn đói và đặt ngay bữa ăn

tối. Cần phải mất nửa giờ mới dọn ăn được, và trong khi hai cô hầu bàn ra
vẻ chăm lo việc ấy, mọi người đi thăm các phòng ngủ. Tất cả các phòng
đều nằm dọc theo một hành lang dài, tận cùng là một cửa kính trên có ghi
“con số biết nói”(15)

Sau cùng, khi mọi người sắp sửa ngồi vào bàn ăn thì chính chủ quán

xuất hiện. Lão ta trước kia là một lái ngựa, người to béo, mắc bệnh hen, lúc
nào cũng khò khè, giọng khản đặc, tiếng đờm xiển rít trong cổ họng. Bố lão
ta đã truyền lại cho lão cái tên Fonlăngvi(16). Lão ta hỏi:

- Cô Elizabet Ruxê?

Viên Mỡ Bò giật mình quay lại:

- Tôi đây

- Thưa cô, ngài sĩ quan Phổ muốn nói chuyện với cô ngay.

- Với tôi?

- Vâng, nếu cô đúng là Elizabet Ruxê.

Cô ta bối rối, suy nghĩ một giây, rồi nói dứt khoát.

- Có thể là thế, nhưng tôi không đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.