VIÊN MỠ BÒ - Trang 39

nữ công dân La Mã đã đi sang Capu ru ngủ Anniban(24) trong tay họ, và,
cùng với ông ta, cả các tướng tá, các đội quân đánh thuê của ông ta nữa.
Người ta nêu tên hết thảy những người đàn bà đã chặn đứng được những kẻ
đi chinh phục, đã biến thân mình thành một bãi chiến trường, một phương
tiện áp đảo, một vũ khí, đã dùng những vuốt ve anh hùng của mình mà
thắng những con người ghê tởm hoặc bị căm ghét, và hy sinh trinh tiết cho
sự phục thù và lòng tận tụy.

Người ta còn úp mở nói cả đến cái bà quí tộc nước Anh nọ đã tự làm

cho mình nhiễm một bệnh lây ghê ghớm để đem truyền sang cho
Bônapactơ, mà ông ta may mắn lạ kỳ tránh được, ngay trong giờ phút gặp
gỡ nguy hại, chỉ vì đột nhiên đâm ra suy nhược.

Và tất cả những câu chuyện ấy được kể lại một cách đứng đắn và có

chừng mực, trong đó đôi khi bật lên một lời trầm trồ thán phục cố ý, cốt để
kích thích sự ganh đua.

Rút cục, người ta có thể tưởng chừng như vai trò duy nhất của người

đàn bà, trên cõi đời này, là cứ phải mãi mãi hy sinh thân mình, không
ngừng chiều theo những sở thích thất thường của tụi võ biền.

Hai bà phước dường như không thấy gì hết, chìm đắm vào những suy

nghĩ sâu xa. Viên Mỡ Bò không nói năng chi cả.

Suốt cả buổi chiều, người ta để cho cô gái suy nghĩ. Nhưng đáng lẽ

gọi cô là “bà”, như vẫn xưng hô cho đến bấy giờ, người ta chỉ gọi là “cô”
thôi, chẳng hiểu tại sao, như tuồng người ta muốn hạ cô xuống một bậc
trong sự quí trọng vì nể mà cô đã leo lên được, muốn cho cô cảm thấy rõ
hoàn cảnh nhục nhã của mình.

Vừa lúc món xúp được đem lên, lão Fonlăngvi lại xuất hiện, nhắc lại

cái câu hôm qua: “Ngài sĩ quan Phổ hỏi xem cô Elizabeth Ruxê đã thay đổi
ý kiến chưa”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.