VIÊN MỠ BÒ - Trang 44

rượu. Ông bá tước, là người cả trong những lúc vui đùa cũng vẫn giữ được
cái màu mè con người trang trọng, tìm ra một ý so sánh được mọi người rất
tán thưởng về sự kết thúc những thời kỳ dài phải sống qua mùa đông ở bắc
cực và niềm vui mừng của kẻ bị đắm tàu trông thấy mở ra một con đường
đi về phương Nam.

Loadô, được đà, nhổm dậy, cốc sâm banh trong tay: “Tôi xin uống

mừng chúng ta được giải phóng!”. Tất cả mọi người cũng đứng lên, ai nấy
hoan hô hắn. Cả đến hai bà phước, bị các bà chèo kéo, cũng bằng lòng nhấp
môi vào cái thứ rượu ngầu bọt kia mà hai bà chưa từng nếm bao giờ. Hai bà
nói là nó giống nước chanh hơi, nhưng tuy vậy cũng ngon hơn.

Loadô tóm tắt tình hình.

- Tiếc rằng không có dương cầm, nếu có thì có thể đánh một điệu đối

diện(28) chơi.

Cornuyđê chẳng nói một lời, chẳng có một cử chỉ gì hết, thậm chí ý

còn có vẻ mê mải vào những ý nghĩ rất trọng đại, và đôi khi cáu kỉnh dứt
bộ râu rậm của y, tựa hồ muốn kéo dài thêm ra. Sau cùng, khoảng nửa đêm,
lúc mọi người sắp giải tán, Loadô đã chuếnh choáng, bỗng vỗ vào bụng y
mà bảo, giọng líu lo: “Ông bạn tối nay chẳng vui vẻ tí nào, sao ông không
nói gì cả thế, ông công dân?”. Nhưng Cornuyđê bỗng ngửng phắt đầu lên,
và nhìn khắp lượt cả bọn, mắt long lanh và dữ tợn: “Tôi nói cho tất cả các
người rõ là các người vừa làm một chuyện bỉ ổi!”. Y đứng dậy, đi ra cửa,
nhắc lại một lần nữa::Một chuyện bỉ ổi!” rồi biến mất.

Mới đầu việc đó khiến mọi người cụt hứng. Loadô sững sờ, đứng thộn

ra đấy, nhưng rồi hắn vững trở lại, và đột nhiên cười lăn lộn, nhắc đi nhắc
lại: “Nó còn xanh quá ông bạn ạ, nó còn xanh quá(29) Thấy mọi người
không hiểu, hắn bèn kể lại chuyện “những bí mật của hành lang”. Thế là cả
bọn lại cười nhộn hẳn lên. Các bà cười như nắc nẻ. Bá tước và ông Carê
Lamađông cười đến chảy nước mắt. Họ không thể nào tin được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.