VIÊN NGUYỆT QUAN ÂM - Trang 112

Lúc Thẩm Ngọc Thư quay đầu lại nhìn thì người đó đã đi rất xa, chỉ nhìn
thấy chiếc mũ dạ trên đầu cậu ta được kéo xuống rất thấp.

Sờ tay lên túi, quả đúng như dự đoán, túi tiền ban nãy đã không cánh mà
bay.

Tô Duy đi rất nhanh, tới tận khi rẽ sang một ngõ khác, chắc chắn rằng Thẩm
Ngọc Thư không đuổi theo mới bước chậm lại, móc chiến lợi phẩm ra đặt
trên tay ướm ướm.

Trọng lượng của túi tiền khiến cậu không khỏi cảm thán, có điều đổi lại là
một tràng ho khan.

Chết rồi, không biết có phải vì không hợp nước nôi ở đây không, tối qua
mới chỉ dầm có trận mưa mà một kẻ từ nhỏ tới lớn chưa ốm bao giờ như cậu
lại bị cảm lạnh.

Nếu như không vì trong người không khỏe thì lúc nghe trộm trên mái nhà
ban nãy đã không gây ra tiếng động rồi.

Tô Duy rất buồn phiền vì một loạt những sơ suất liên tục của mình gần đây,
nếu ở thời hiện đại thì chỉ một sai lầm nhỏ cũng có thể khiến cậu không bao
giờ ngóc đầu lên được nữa.

Có điều, cũng không thể nói chuyến đi vừa rồi không thu hoạch được gì, ít
nhất cậu đã thăm dò được rất nhiều nội tình, còn về món tiền này...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.