VIÊN NGUYỆT QUAN ÂM - Trang 115

Thẩm Ngọc Thư thấy rất không thoải mái, thúc cùi chỏ về phía sau đẩy Tô
Duy ra, rồi túm lấy tay cậu ta bẻ quặt ra sau. Tô Duy đột nhiên ho lên sụ sụ,
tay còn lại vội vàng rút khăn tay ra che miệng.

Cái ngõ rất nhỏ, Thẩm Ngọc Thư không sợ Tô Duy chạy mất, buông tay ra
nhìn cậu ta diễn kịch, hỏi: "Cậu định để tôi áp giải đối Phòng tuần bộ hay là
tự mình đi đầu thú?"

Đáp lại là một tràng ho dữ dội hơn.

"Giả vờ đáng thương không có tác dụng gì đâu, tim tôi sắt đá lắm."

Nếu không vì ho không ngừng lại được thì Tô Duy nhất định sẽ cười vang.

Cậu chẳng mong Thẩm Ngọc Thư sẽ thương hoa tiếc ngọc, một tay bụm
miệng, một tay chỉ chỉ vào túi của Thẩm Ngọc Thư, ra hiệu cho hắn thử
nhìn.

Thẩm Ngọc Thư làm theo, phát hiện bọc tiền vừa bị trộm ban nãy đã về vị
trí cũ.

Lại một lần nữa được chứng kiến thủ đoạn của Tô Duy, Thẩm Ngọc Thư
chẳng còn ngạc nhiên, lạnh lùng nói: "Đừng tưởng cậu trả lại tiền thì có thể
được bỏ qua hành vi trộm cắp, tôi vẫn có thể áp giải cậu tới Phòng tuần bộ."

"Tôi hoàn toàn chẳng có ý định ttộm tiền của cậu, khụ khụ, chỉ là đùa một
chút thôi, khụ..."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.