VIÊN NGUYỆT QUAN ÂM - Trang 119

Nói xong quay người định bỏ đi thì Tô Duy ở sau lưng lên tiếng: "Giỏi đến
mấy cũng cần phải có người giúp, nếu không cậu làm sao tìm được tất cả
các manh mối chỉ trong một thời gian ngắn?"

Cho dù tìm không ra thì hắn cũng không muốn hợp tác với tên trộm này.

Thấy Thẩm Ngọc Thư làm như không nghe thấy gì, Tô Duy lại thuyết phục:
"Cậu có thể thử trước mà, nên biết rằng một người có thành công được hay
không là ở chỗ anh ta có dám mạo hiểm hay không."

Câu này nghe cũng có chút đạo lý, nhưng vẫn chưa đủ để thuyết phục được
Thẩm Ngọc Thư.

Thấy bước chân hắn khựng lại, Tô Duy vội nói thêm vào: "Nếu cậu may
mắn tìm lại được Viên Nguyệt Quan Âm thì cũng muốn có người kiểm định
bức tượng đó là thật hay giả chứ, đúng không?"

Thẩm Ngọc Thư hơi giật mình, quay đầu lại nhìn, Tô Duy thấy sắp thành
công, bèn ngẩng đầu tự hào nói: "Tôi là chuyên gia đồ cổ, mặc dù không sưu
tập nhưng những đồ cổ qua tay tôi không ít hơn trăm món."

"Đều là đi ăn trộm đúng không?"

"Cậu nên biết rằng, để làm một hiệp đạo đạt tiêu chuẩn, con mắt nhìn tuyệt
đối không được kém hơn những chuyên gia đồ cổ, nếu không sẽ chết đấy...
Ý tôi là nếu không sẽ bị lừa đến bán cả quần đi đấy."

Hiệp đạo?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.