VIÊN NGUYỆT QUAN ÂM - Trang 142

"Hiện trường Phó Sơn bị giết."

Địa chỉ mà Lạc Tiêu Dao cho họ cách bệnh viện khá xa, đường cũng tương
đối hẻo lánh nên Thẩm Ngọc Thư mới chọn ngồi xe kéo, Tô Duy ngồi bên
cạnh hắn, cảm nhận ánh nắng ấm áp, toàn thân cũng dần ấm lại. Cậu ngồi
thưởng thức phong cảnh hai bên, không ngừng thốt lên tán thưởng.

Thẩm Ngọc Thư quan sát phản ứng của cậu, hỏi có vẻ tùy ý: "Đây là lần đầu
cậu tới Thượng Hải?"

"Không phải, nhưng tôi không hiểu Thượng Hải của thời này lắm... Ý tôi là,
nơi đây không giống với tưởng tượng của tôi."

Lời giải thích này rất mơ hồ, thế nên Thẩm Ngọc Thư nhìn Tô Duy chăm
chú, mong muốn tìm ra được manh mối nào đó qua hành động và thái độ
của cậu.

Tô Duy phát hiện ra điều này, cố ý ghé sát về phía hắn, trêu chọc: "Cậu cứ
nhìn không chớp mắt như vậy sẽ khiến tôi nghĩ rằng cậu muốn hôn tôi đấy.
Nếu cậu không sợ bị lây bệnh thì tôi rất sẵn lòng hiến dâng."

"Không, y học chứng minh rằng, khi một người bị cảm lạnh thương hàn, mật
độ vi khuẩn trong miệng người đó là rất thấp, việc hôn nhau không đủ để lây
nhiễm. Ngược lại, vi khuẩn tập trung nhiều nhất chính là ở khoang mũi, mà
bệnh nhân thì thường hay bị chảy nước mũi, điều đó có nghĩa là, tiếp xúc
nguy hiểm nhất với người bệnh đó là bắt tay và chạm vào những thứ mà cậu
đã dùng. Chính vì thế tôi không ngại hôn cậu, nhưng xin cậu đừng lấy tay sờ
vào tôi. Sự thật là suốt dọc đường cậu đã rất nhiều lần khoác vai tôi rồi, sự
tiếp xúc đó rất nguy hiểm."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.