VIÊN NGUYỆT QUAN ÂM - Trang 150

Trực giác nói với Thẩm Ngọc Thư, Tô Duy không có hứng thú với vụ án mà
là có hứng thú với hắn. Cậu ta chọn hắn làm cộng sự hợp tác, nhất định là
còn có mục đích khác.

Là gì nhỉ?

Mặc dù gia đình hắn từng rất giàu có, nhưng sau khi triều đình nhà Thanh
sụp đổ thì nhà hắn cũng theo đó mà lụi bại, sau này dời đến Thượng Hải,
tích lũy trong nhà cũng chẳng còn bao nhiêu. Thẩm Ngọc Thư không cho
rằng mình có thứ gì đáng để đối phương hứng thú.

Không cho hắn cơ hội nghĩ ngợi nhiều, sau một tràng ho dài, Tô Duy quay
sang hỏi: "Vậy còn cậu thì sao? Tại sao lại giúp một người từng hủy hôn với
mình? Cậu đâu phải là người thích lo chuyện bao đồng? Hay là cậu thực sự
muốn học theo Sherlock Holmes trở thành thám tử?"

Sắc mặt Thẩm Ngọc Thư tối lại: "Cậu đã lẻn vào phòng tôi?"

Hắn không muốn hợp tác với kẻ ngu ngốc, nhưng thỉnh thoảng cũng ghét
những người thông minh, nhất là những người thông minh mà trực giác lại
nhanh nhạy.

Tô Duy oán thầm trong lòng, nói: "Chỉ là liếc qua đống sách mà cậu sưu tập
thôi. Yên tâm đi, tôi là một tên trộm rất có đạo đức nghề nghiệp, không động
vào đồ của cậu đâu."

"Cậu đụng vào xiên táo rồi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.