VIÊN NGUYỆT QUAN ÂM - Trang 173

"A, không phải là mùi mồ hôi chứ?" Tô Duy vội vàng cúi đầu ngửi ngửi.

"Không phải, là mùi nước hoa Cologne, mùi này tôi chưa ngửi thấy bao giờ,
có điều không ghét."

"Ha, biết ngay là cậu thích tôi mà."

"Xem ra bệnh tình của cậu còn chưa hoàn toàn khôi phục, cho nên tư duy
logic mới bị hỗn loạn. Tôi nói là không ghét mùi nước hoa, chứ không nói
không ghét cậu."

"Cậu nói trắng ra như vậy thật khiến người khác tổn thương."

"Nếu đã làm tổn thương tới cậu thì tôi xin lỗi, có điều tôi muốn nói là, ngày
hôm qua khi cậu bị tập kích, có ngửi thấy trên người hắn mùi hương gì
không?"

Hy vọng của Thẩm Ngọc Thư đã không trở thành sự thật. Buổi sáng ngày
hôm sau, ăn cơm xong trở về phòng mình, hắn phát hiện Tô Duy không
những chưa rời đi, mà còn ngông nghênh nằm trên giường ngủ ngon lành,
nhìn sắc mặt của cậu, con sốt có lẽ đã qua.

Thẩm Ngọc Thư đến gần, thấy Tô Duy để áo ngoài sang một bên, chỉ mặc
nội y, chăn bông cũng đá xuống dưới chân giường, tư thế ngủ cực kỳ xấu, có
điều không thể phủ nhận rằng khuôn mặt của cậu thực sự xuất chúng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.