VIÊN NGUYỆT QUAN ÂM - Trang 295

phải chăm sóc cho con thật tốt, không được quay lại căn nhà đó. Giờ con lại
nói vậy, ta sợ anh ấy ở dưới suối vàng biết được lại không vui."

"Cha con có nói là vì sao không?"

"Nếu anh ấy nói thì chú đã không khó xử như vậy. À, đúng rồi, anh ấy có
nói là trừ phi cùng đường, nếu không thì không được bán căn nhà đó đi.
Cũng may là gia cảnh nhà mình không đến nỗi nào, trước kia cũng từng nghĩ
tới việc có cho thuê căn nhà đó không, con cũng biết là khu ấy tiền thuê đắt
đỏ thế nào mà. Nhưng sau này nghe đồn ở đó có ma, chúng ta sợ lỡ xảy ra
chuyện liên quan đến mạng người nên đành từ bỏ."

"Có ma?" Thẩm Ngọc Thư phì cười: "Chú cũng tin mấy lời đồn đại vô căn
cứ này ạ?"

Lạc Chính lừ mắt nhìn hắn một cái.

"Chú biết ngay là con không tin, thế nên chưa bao giờ nói, có điều nói đến
ma, ta đã gặp một lần đấy. Đó thời điểm cha con mới qua đời không lâu, chú
có chuyện phải qua bên Bối Lặc, nhân tiện ghé vào thăm nom. Con đoán thế
nào? Chú nhìn thấy hồn của cha con, khuôn mặt anh ấy xanh lè, còn mặc
quan phục, đứng ở cửa không nhúc nhích. Chú sợ tới mức ngất luôn tại
chỗ."

"Hồn của cha con? Chú chắc chắn không nhìn lầm chứ?"

Thẩm Ngọc Thư ban đầu còn cảm thấy buồn cười, nghe đến cuối cùng, hắn
thu lại nụ cười, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ chân tướng của việc xuất hiện
ma quỷ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.