VIÊN NGUYỆT QUAN ÂM - Trang 296

Mẹ hắn qua đời sau khi cả nhà dọn đến Thượng Hải, năm hắn mười một
tuổi, cha cũng qua đời, vì thế trong trí nhớ của hắn, căn nhà đó không có gì
đáng phải lưu luyến, hắn chỉ nhớ căn nhà đó rất to rất sáng, chẳng có chút
liên quan nào đến ma quỷ.

"Đương nhiên là không nhìn lầm, khi đó chú còn trẻ, nhãn lực rất tốt." Lạc
Chính nói xong, lại thêm vào: "Chú sợ dì út con lo lắng nên chưa từng nói
chuyện này với ai, con cũng không được nói, biết chưa?"

"Vâng, có điều nghe xong những gì chú trải qua, con càng muốn đi xem xét
một chút."

Thẩm Ngọc Thư không tin quỷ thần, chứ đừng nói đến chuyện người thân
sau khi chết còn hiện ra dọa người. Cha hắn tính cách ôn hòa điềm đạm, là
một người rất tốt, làm sao có thể biến thành ma quay về dọa người được
chứ?

Nếu nói trước đây Thẩm Ngọc Thư chọn căn nhà cũ đó là để tiết kiệm chi
phí, thì bây giờ, hắn vô cùng muốn dọn vào đó ở, hắn muốn tận mắt chứng
kiến cái gọi là "gặp ma" rốt cuộc là như thế nào.

Lạc Chính không ngăn cản nữa, nói: "Con cũng lớn rồi, làm việc có chủ kiến
của mình, nếu con muốn làm như vậy, tin rằng cha con cũng sẽ không phật
ý. Thấy con giỏi giang thế này, anh ấy nhất định sẽ rất vui. Con biết y thuật
của cha con lợi hại thế nào rồi đấy, nếu không phải vì quá ngay thẳng thì
năm đó đã là tâm phúc trong cung rồi."

Nói đến chuyện cũ, giọng Lạc Chính có chút nghẹn ngào, Thẩm Ngọc Thư
vỗ vỗ vai ông, đang muốn nói gì đó an ủi, phía sau đột nhiên vang lên tiếng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.