VIÊN NGUYỆT QUAN ÂM - Trang 68

ra xem thì thấy đó chẳng phải là thứ gì khác mà chính là chiếc ví hắn đã bị
trộm. Mở ví ra, tiền bạc và vé tàu đều vẫn còn nguyên.

Thảo nào vừa nãy cậu ta nói rằng hắn lại suy luận sai, hóa ra là chỉ chuyện
này, tên trộm đó không ném ví tiền của hắn xuống biển, ngược lại còn trả vật
về với chủ.

Có điều, tại sao cậu ta phải làm như vậy? Nên biết rằng sau khi trộm đồ thì
việc đầu tiên là phải phi tang chứng cứ, mang theo bên người chỉ thêm nguy
hiểm mà thôi. Giả sử lúc nãy hắn gọi tuần bộ đến khám thì cậu ta đã rắc rối
to rồi.

Ví tiền đã được trả lại nhưng Thẩm Ngọc Thư lại chẳng vui nổi, ngược lại
còn cảm thấy vô cùng ảo não.

Bởi Tô Duy đã đoán được hắn sẽ không báo tuần bộ, còn hắn lại không đoán
được suy nghĩ của đối phương.

Vì thế lần này hắn lại thua.

"Oa!" Trường Sinh đột nhiên kêu lên, gián đoạn dòng suy nghĩ của Thẩm
Ngọc Thư.

Hắn cúi xuống nhìn, thằng bé đang cúi đầu lôi đồ trong túi của nó ra, bàn tay
nhỏ bé cần nắm một tập tiền dày, sóc con bị tiếng kêu làm cho giật mình,
đứng yên trên vai Trường Sinh không dám động đậy.

"Thế này là sao? Nhiều tiền quá!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.