VIÊN NGUYỆT QUAN ÂM - Trang 78

Trường Sinh rất trắng trẻo sáng sủa, nhưng Thẩm Ngọc Thư không có quần
áo trẻ con, thằng bé vẫn mặc bộ quần áo cũ trên tàu, đứng bên cạnh hắn nhìn
càng nhỏ bé.

"Đứa bé này là... gì của cháu?"

Lạc Chính dụi dụi mắt nhìn kỹ, định hỏi có phải cháu đã lấy vợ sinh con rồi
không, nhưng nhìn tuổi thằng bé thì không phải.

"Đây là cậu bé cháu gặp trên tàu, nó tên Trường Sinh, sóc con nó nuôi là Củ
Lạc."

Trường Sinh rất tinh ý, nghe Thẩm Ngọc Thư giới thiệu, bèn cất giọng lanh
lảnh chào Lạc Chính: "Cháu chào ông chủ."

Lạc Chính không tiện hỏi nhiều, ừ ừ đáp vài tiếng rồi dẫn cả hai về phòng
nghỉ ngơi. Việc hỏi rõ sự tình cứ để cho vợ ông lo.

Cả hai vào phòng chưa được bao lâu thì có tiếng bước chân vọng tới, dì út
của Thẩm Ngọc Thư là Tạ Văn Phương nghe tin người cháu vừa về bèn vội
vàng về nhà.

Tạ Văn Phương là một phụ nữ phương Bắc, vì mồ côi mẹ từ sớm, lúc nhỏ lại
sinh sống ở Bắc Bình nên không phải bó chân, nhìn vóc người còn chắc hơn
cả chồng.

Bà mặc một chiếc sườn xám màu trắng ngà, tóc uốn xoăn theo mốt thịnh
hành, trên ngón áp út còn đeo một chiếc nhẫn vàng mười, so với lúc Thẩm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.