VIÊN NGUYỆT QUAN ÂM - Trang 80

Thẩm Ngọc Thư vốn định nhắc đến chuyện dọn ra ngoài, nghe bà nói vậy
thì vừa cảm kích vừa thấy có lỗi, cười khổ nói: "Tiền con đi du học bên ấy
cũng là chú dì giúp, con không muốn làm phiền chú dì hơn nữa."

"Số tiền đó vốn dĩ là của cha con để lại, không phải là chúng ta giúp. Hơn
nữa con đã ở đây từ khi mới mười mấy tuổi, cũng coi như là dì nuôi lớn,
người một nhà thì tính toán cái gì?"

"Nhưng còn Trường Sinh..."

Thẩm Ngọc Thư kể lại vắn tắt quá trình gặp gỡ Trường Sinh trên tàu, Tạ
Văn Phương nghe xong giơ ngón tay cái lên khen ngợi: "Hành hiệp trượng
nghĩa, giống hệt cha con. Ông ấy vì quá chính trực nên mới mãi chỉ là một
vị quan nhỏ như thế. Dì nhìn người chuẩn lắm đấy, thằng bé có quý tướng,
nhất định là tiểu công tử con nhà giàu có, bị bọn buôn người bắt cóc, cha mẹ
nó không tìm được con, bây giờ chắc lo lắng đến phát điên lên mất."

"Con cũng nghĩ như vậy nên mới mong giúp được cho nó."

"Vậy thì cứ giữ nó ở lại, chỉ là thêm đôi đũa với cái bát, không làm nhà
mình nghèo đi được đâu. Hơn nữa nhà có trẻ con cũng náo nhiệt hơn, con
tưởng dì thích suốt ngày ra ngoài đánh bài lắm đấy à?"

Tạ Văn Phương tính tình thẳng thắn, bà đã nói vậy thì Thẩm Ngọc Thư hiểu
rằng, nếu còn từ chối nhất định sẽ bị ăn mắng, hắn đáp: "Vậy thì con cám ơn
chú dì, con sẽ cố gắng tìm được một công việc tốt, không để dì phải lo
lắng."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.