VIÊN TƯỚNG CỦA ĐẠO QUÂN CHẾT - Trang 117

một tiếng rên rỉ nữa, đầu óc tôi bốc lửa, tôi xô vào căn buồng đầu tiên để
ngỏ cửa nhưng nghe tiếng thở hổn hển, tôi trở ra ngay tức khắc và thấy mình
đứng trước một khung cửa khác. Trong đêm tối, tôi trông thấy lờ mờ một
hình dáng trăng trắng trong góc buồng. Rồi đi vào, bước hai bước và dừng
lại.

- Lại đây, một giọng dịu dàng gọi tôi.
Tôi rụt rè bước tới, dang tay ra và chạm vào cô gái. Cô ta trần như

nhộng. Tay tôi lướt trên người cô gái nhớp nháp mồ hôi. Mắt tôi hoa lên và
tôi không tìm thấy giường đâu cả.

- Bỏ súng ra, cô ta khẽ bảo tôi.
Tôi gỡ súng và dựng nó bên tường. Cô ta bèn nằm xuống.
Trong đêm tối, tôi không nhìn rõ mặt cô ta, nhưng bằng vài tiếng nói

và bộ ngực thì chắc là cô còn rất trẻ.

- Xin lỗi cô nhé, vài phút sau tôi nói khi nằm nghỉ trong tay cô, xin

lỗi cô, tôi bẩn quá.

- Ồ không sao, cô ta trả lời, giọng chán chường như muốn nói cô đã

quen với mồ hôi lính từ lâu rồi.

- Anh đi đâu? Cô ta hỏi.
- Về phương Nam, ra mặt trận.
Cô ta im bặt. Đó là những lời duy nhất chúng tôi trao đổi với nhau.

Tôi cố gắng nhận rõ nét mặt cô ta, nhưng không được, nét mặt cô cứ rối lên,
mờ đi như những hình ảnh phim bị nhòe khi máy quay trục trặc. Tôi thong
thả đứng dậy, cầm lấy súng, khoác lên vai và quay lại nhìn lần nữa cái hình
dáng mờ mờ trắng nằm dài trong góc buồng.

- Chào cô, tôi nói.
- Chào anh, một giọng hờ hững đáp lại. Tôi bước ra, dò dẫm lần ra

cầu thang đi xuống. Mấy người đã xong trước ngồi đợi ở ngoài lặng lẽ hút
thuốc trên ghế đá bên cạnh cửa, đầu gối cặp lấy khẩu súng.

Một giờ sau chúng tôi đã bước đi trên đường cái, nhưng giờ đây

chẳng ai bông đùa nữa, chúng tôi chỉ lắng nghe tiếng chân chúng tôi bước

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.