VIÊN TƯỚNG CỦA ĐẠO QUÂN CHẾT - Trang 197

ở đấy ra đi! Vậy ra mày không hiểu mày là người thừa ở đây hay sao, quân
khốn kiếp kia?»

Đám phụ nữ vẫn hát. Viên tướng cảm thấy một hơi thở ấm áp và một

cảm xúc êm dịu tràn ngập lồng ngực mình. Ông có cảm giác được tắm giải
lao trong âm thanh và ánh sáng. Và những âm thanh và làn ánh sáng nọ như
từ một suối nước ấm giội lên người ông làm cho ông ấm hẳn lên, tẩy rửa cho
ông sạch hết bùn của nghĩa địa, cái thứ bùn phả ra một mùi ẩm mốc và chết
chóc.

Qua giây phút bàng hoàng, viên tướng cảm thấy vui vui. Ông muốn

chuyện trò, muốn nói hoặc nghe những lời đẹp đẽ. Ông đưa mắt tìm ông linh
mục. Ông này ngồi cách ông một chút phía trước mặt ông. Ông ta có vẻ như
đang ngồi trên than hồng, mắt nhìn đăm đăm vào một điểm.

Viên tướng cúi mình về phía ông ta.
- Ông thấy là rất ổn đấy chứ!
Ông linh mục không trả lời.
Viên tướng quay người lại. Ông cảm thấy cái nhìn của những người

chung quanh chĩa vào ông như những mũi tên thầm lặng. Nó chĩa vào túi áo,
ngù vai của ông và họa hoằn, rất họa hoằn mới chĩa vào mắt ông, những mũi
tên nặng nề u ám của đàn ông, và những mũi tên nhanh nhẹn, lấp lánh và
chập chờn của các cô thiếu nữ.

«Như một con chim bị thương, nhưng luôn luôn hiên ngang, anh sẽ

bay…»

- Hay đấy chứ nhỉ? Ông lại nói với ông linh mục.
Song ông này cũng chẳng trả lời, chỉ nhìn ông như để bảo «có thể»

và ngoảnh mặt đi.

- Họ tỏ ra tôn trọng chúng ta, viên tướng nói. Chúng ta khiến họ phải

vị nể, mặc dù trước kia ta là kẻ thù của họ.

- Cái chết ở đâu cũng được tôn trọng.
- Chiến tranh đã kết liễu lâu rồi. Quá khứ đã bị quên lãng. Tôi tin

rằng chẳng ai trong đám cưới này còn nghĩ đến những hằn thù cũ. Ông
không nhìn thấy niềm vui chung đó à?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.