VIÊN TƯỚNG CỦA ĐẠO QUÂN CHẾT - Trang 210

thừa, vì lúc này mọi sự đã rõ ràng và quả thật không gì có thể có ý nghĩa hơn
và đồng thời ghê sợ hơn cái bao bê bết những tảng lớn bùn đen còn ướt, vừa
rơi đánh bịch một cái xuống sàn nhà. Đám phụ nữ kinh hoảng bỗng dạt cả
ra, đưa tay lên che mặt, còn các bà già thì vừa làm dấu phép vừa buông
những tiếng thở dài khiếp sợ.

- Bà cụ đã chôn hắn trước ngưỡng cửa nhà đấy, có người kêu lên.
- Tội nghiệp bà Nice!
Đột nhiên bà cụ già quay lưng lại và bỏ đi cũng như bà đã đến, người

ướt sũng, lấm bùn và chẳng ai nghĩ đến việc giữ bà cụ lại cả, vì chuyện gì
phải xảy ra thì thế là đã xảy ra rồi.

Viên tướng không rời mắt khỏi sàn nhà. Ông cảm thấy choáng váng

vì tiếng huyên náo, tiếng kêu hét và sự khủng khiếp của cảnh tượng này. Bất
thần, chính ông cũng không hiểu được tại sao, cả phòng lặng ngắt như tờ.
Có lẽ thật ra chẳng có im lặng gì đâu, nhưng viên tướng cũng vẫn có cảm
giác như thế. Dưới chân ông, và trước mặt tất cả khách khứa, nổi lên cái vết
đen câm lặng nọ, cái bao cũ đã vá nhiều miếng, điều kỳ lạ là những miếng
vá ấy đã làm ông chú ý. «Phải có ai lo đến cái bao này chứ!» ông nghĩ vậy,
đầu óc mụ mẫm. Thế rồi, trong im lặng, ông thong thả cúi xuống và hai tay
run rẩy, ông nắm lấy miệng bao, cứ thế nhấc cái bao đầy bùn lên rồi lại để
nó rơi bịch xuống. Rồi ông mặc áo khoác vào và lại nắm lấy cái bao, thong
thả đưa nó lên vai rồi bước ra, lom khom nhục nhã dưới cái bao, tựa hồ ông
khiêng trên vai tất cả nỗi sỉ nhục và sức nặng của trái đất. Ông linh mục ra
theo.

Sau lưng ông, một phụ nữ nào đó kêu rú lên những tiếng não lòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.