Vua mới tiến quân vây núi Côn Lôn, giặc ỷ thế hiểm trở, không ai có thể
vịn trèo mà lên được. Đóng đồn lâu quá, quân sĩ đều có ý trở tâm. Đêm ấy
vua mộng thấy hai Vương đốc binh, bộ ngũ liên thuộc đều có mặt mày như
quỷ thần cả, hàng ngũ rất nghiêm, bộ lạc rất chỉnh tề hội tại cửa Phù Lan.
Binh ông anh đóng từ sông Vũ Bình đến sông Như Nguyệt tiến đến đầu
nguồn sông Phú Lương; Binh ông em đi từ men sông Lạng Giang vào sông
Nam Bình133.
Vua tỉnh dậy bảo với tả hữu, quả nhiên trận ấy được toàn thắng. Bình
xong giặc Tây Long, vua sai Sứ chia chỗ lập đền thờ, đều phong làm Phúc
Thần một phương, chiếu phong anh là Đại Đương Giang Đô Hộ Quốc Thần
Vương, lập đền ở cửa sông Như Nguyệt. Còn em là Tiểu Đương Giang Đô
Hộ Quốc Thần Vương, lập đền ở cửa sông Nam Bình.
Thời vua Nhân Tông nhà Lý, binh Tống nam xâm kéo đến biên cảnh; vua
sai Thái uý Lý Thường Kiệt dựa bờ sông đóng cừ để cố thủ.
Một đêm kia quân sĩ nghe trong đền có tiếng ngâm to rằng:
Sông núi nhà Nam Nam đế ở
Phân minh trời định tại thiên thư.
Cớ sao nghịch lỗ sang xâm phạm?
Bọn chúng rồi đây sẽ bại hư.134
Quả nhiên quân Tống chưa đánh đã tan rã. Thần mộng rõ ràng, mảy lông
sợi tóc chẳng sai.135
Niên hiệu Trùng Hưng năm đầu, sắc phong Như Nguyệt Khước Địch Đại
Vương, năm thứ tư gia phong Thiện Hựu Dũng Cảm.
Tiếm bình
Hơn thua được mất là một lý mà cũng là một thế vậy. Điềm lành, điềm
xấu là khí vậy. lý thế ở đâu thì khí cũng theo đó mà gây nên, nên khi họ Trỉ
Bá sắp mất thì thần Hoác Sơn lấy thẻ tre trao cho Trương Tử, mọi Khiết