VIẾT LÊN HY VỌNG - Trang 28

Khi gần đến điểm dừng, mình đưa mắt nhìn qua cửa xe và thấy bọn

chúng đang đứng đó chờ mình. Mình tự nhủ: “Chết tiệt, chúng ta lại gặp

nhau”. Mình thấy căng thẳng và tay mình bắt đầu đổ mồ hôi. Mình mở ba

lô, rút khẩu súng ra, giắt vào cạp quần, rồi từ từ đi xuống phía cuối xe, chờ

cánh cửa xe mở ra.

Ngay khi mình bước ra khỏi xe, bọn chúng liền gọi tên mình. “Chuyện

gì thế, thằng nhãi?” “Đứng lại, thằng ngốc kia!” Đúng là bọn đáng ghét!

Mình tiếp tục rảo bước. Mình liếc mắt kiểm tra và thấy một thằng trong bọn

chúng đang háo hức đuổi theo mình. Như mọi khi là mình đã bỏ chạy rồi,

nhưng hôm nay mình có súng. Mình biết chúng đã tiến đến gần, mình xoay
người, đưa tay vào cạp quần, rút khẩu súng ra và gí nó vào đầu cậu ta. Thật

may là cậu ta đã hốt hoảng và co giò bỏ chạy, vì mình thực sự không muốn

xả súng vào cậu ta. Những tên còn lại vẫn đuổi theo mình, nhưng ngay khi

nhìn thấy mình có một khẩu súng, chúng cũng tìm đường tháo chạy. Mình

lại giắt súng vào thắt lưng và tiến bước về nhà. Chẳng có gì là to tát, chỉ là

một ngày bình thường trong thế giới của băng đảng.

Chiều ngày hôm sau, khi mình bước xuống khỏi xe buýt, không còn

thấy bọn chúng đứng đón lõng mình như mọi khi nữa. Trong vài ngày sau

đó. mình cũng không nhìn thấy chúng. Mình không biết mình có làm chúng

sợ hay không, nhưng mình hy vọng là có.

Nhưng hy vọng của mình không kéo dài được bao lâu, vì một hôm, khi

về nhà, mình thấy một tên dõi theo mình từ bên kia đường. Mình và hắn

cùng nhìn nhau, với tay vào bao da, rút súng ra và cùng nhắm bắn nhau.

Thứ duy nhất ở giữa bọn mình lúc đó chỉ là một con đường lớn và vài chiếc

ô tô đang đỗ trên đường. Cảnh tượng hệt như trong phim, chỉ có điều, trong

bộ phim này, khi nhân vật đổ máu, thì máu là máu thật. Mình không nhớ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.