VIẾT LÊN HY VỌNG - Trang 54

Cô Gruwell luôn cố gắng giải thích ý nghĩa của mọi điều. Chẳng hạn

như hôm nay, bọn mình phải đọc vở kịch Romeo và Juliet, vở kịch mà một

số bạn vẫn mang ra làm trò cười vì những “ta”, những “ngươi” và đột nhiên

chẳng hiểu từ đâu, cô thốt lên: “Nhà Capulet cũng giống như những

găngxtơ Ý, còn nhà Mongtague giống như những găngxtơ châu Á”. Một

phút sau bọn mình đọc đến đoạn có một anh chàng Mercutio nào đó bị giết,

cô liền hỏi to: “Các em có nghĩ thù hận gia đình kiểu này thật ngu ngốc

không?” Hệt như một kẻ đần độn, mình giơ cao tay và nói: “Có ạ!” Suy cho

cùng, cũng tại họ đã đấm đá, tranh giành và đã giương kiếm về phía nhau.

Và cô không chỉ dừng ở đó. Điều tiếp theo mà mình biết là cô đem so sánh

hai gia đình này với hai băng gia đình đối đầu nhau trong thành phố này.

Lúc đầu mình đã nghĩ: “Cô ta thì biết cái quái gì về băng đảng chứ?”

Nhưng mình đã phải ngạc nhiên khi thấy cô nêu đích danh những băng

nhóm đó.

Mình không nghĩ là cô lại biết hết những điều tồi tệ diễn ra ở Long

Beach. Mình cứ nghĩ hết giờ dạy là cô lái xe về thẳng nhà, về với cuộc sống

hoàn hảo của riêng cô. Thật ra, với cô, cuộc sống đó là gì? Cô luôn “đột

nhiên” hỏi về những điều chưa bao giờ từng xuất hiện trong đầu bọn mình.

Có đúng bọn mình nghĩ chuyện găngxtơ Ý và găngxtơ châu Á chém giết

lẫn nhau là điều ngu ngốc không? Mình có thể ngay lập tức trả lời là

“Không”.

“Tại sao?”

“Vì nó khác nhau.”

“Khác như thế nào?” Người đàn bà này vẫn không chịu từ bỏ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.