VIỆT NAM MÁU LỬA QUÊ HƯƠNG TÔI - Trang 774


-o0o-



Bốn nguyên nhân mà tôi đề cập ở trên có thể xem như là những sức đẩy
hăm dọa sự an toàn của chế độ: Nhân dân miền Nam đẩy ông Nhu ra khỏi
tư thế lãnh đạo, Việt Cộng đẩy ông Nhu ra khỏi vị trí đại diện chính đáng,
chính quyền Mỹ đẩy ông Nhu ra khỏi tác phong độc tôn độc tài, và bản chất
chủ quan đẩy ông Nhu ra khỏi những khôn khéo chính trị tối thiểu của một
người nắm vận mệnh đất nước. Trước những sức đẩy đó, ông Nhu hạ tay đi
thế cờ tội ác chót: Thỏa hiệp với Cộng Sản để hóa giải mọi sức đẩy đang
làm lung lay chế độ, đang đe dọa sự an toàn của bản thân ông Nhu, của gia
tộc Ngô Đình và của bè phái Cần Lao.


Thật vậy, thỏa hiệp được với Hà Nội thì Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam sẽ
không còn vai trò để đóng, Mỹ sẽ không có lý do để áp lực, nhân dân miền
Nam sẽ không còn tư thế để thay ông Nhu chống Cộng, và riêng cá nhân
ông Nhu sẽ kiêu hãnh làm được nhiệm vụ lịch sử hòa hợp với những người
“anh em” bên kia. Cũng trong con tính thỏa hiệp liều lĩnh này, ông Nhu tin
chắc rằng Mỹ sẽ không bao giờ bỏ miền Nam mà phải trở nên “dễ bảo” hơn
để quân bình ảnh hưởng của Cộng Sản; các sức mạnh của ông Nhu như
đảng Cần Lao, Ấp Chiến Lược, khối Công giáo di cư, các bộ phận võ trang
trong quân đội, mật vụ, công an,… sẽ đủ tư cách và đủ sức mạnh để thực
hiện sách lược thỏa hiệp mà không bị phản bội.


Ông Nhu chủ quan và liều lĩnh tính toán như vậy, nhưng còn ông Diệm thì
sao? Lập trường của ông và thái độ của ông như thế nào trong toàn bộ âm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.