VIẾT VỀ NƯỚC MỸ - NỢ TÌNH MỘT MÓN TRỨNG CHIÊN - Trang 118

“Hắn chỉ giỏi khoe mẽ với lũ mặc váy thôi!” - Bill mỉa mai.
“Người quen à?” - Tôi hỏi.
Bill tia một làn nước bọt xuống sàn nhà, thì thào:
“Hắn tên Tony, bố gốc Do Thái, mẹ người Ý. Tại sao tớ biết thằng

khốn ấy à? Bọn tớ học chung lớp và đều có tên nhập ngũ lúc tốt nghiệp
trung học. Không biết gia đình hắn chạy chọt thế nào, bác sĩ ký giấy
xác nhận hắn không đủ sức khỏe để tòng quân. Mọi việc, có lẽ do lão
bố xếp đặt. Bố hắn làm nghị viên thành phố. Thật là thứ rác rưởi!”
Giọng Bill khinh miệt không che đậy. - “Tớ đã chạm mặt tử thần không
biết bao nhiêu lần ở chiến trường Việt Nam, trong khi thằng khốn ấy thì
ngày nào cũng ngồi thản nhiên ở đây nốc rượu vang với hút xì gà. Thử
hỏi Chúa có công bằng không? Hơn nữa, túi hắn lúc nào cũng rủng rỉnh
tiền. Ngoài quán bar này ra hắn còn có cả một dãy nhà cho thuê nằm
trên đường Sunnyside...” - Bill nâng ly rượu lên dốc ngược vào miệng.
Bao nhiêu thứ nước đỏ như màu mận chín chảy tuột hết vào cuống
họng. Anh nốc rượu theo kiểu uống nước lã. Anh bảo đó là thói quen từ
thời còn ở lính. Uống như thể lần cuối cùng được uống. Không có ngày
mai. Không có tương lai.

“Một ly nữa, cục cưng!” - Bill giơ chiếc ly về phía cô phục vụ, cất

giọng rổn rảng.

Bill có thói quen gọi tất cả các cô tiếp viên ở đây là cục cưng. Cô

gái tên Ana. Vóc người nhỏ nhắn. Ana là cô gái lai, mang hai dòng máu
nửa Mỹ, nửa Á. Một vẻ đẹp vừa dịu dàng vừa pha lẫn đôi nét hoang
dại. Một khuôn mặt rất dễ nhìn.

Khi Ana đem thức uống đến, Bill giới thiệu tôi là hàng xóm của

anh, tên Nguyễn, người Việt Nam. Tôi rất ngạc nhiên khi nghe Ana
chào lơ lớ bằng tiếng Việt.

“Hi... anh! Ana là... Vietnamese!”
“Ồ! Xin chào.”
“Nice to see you!” - Ana nói xong, bận bịu quay đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.