VIẾT VỀ NƯỚC MỸ - NỢ TÌNH MỘT MÓN TRỨNG CHIÊN - Trang 123

nhìn chằm chặp vào Ana. Tiếng nói yếu ớt, không nghe được lời gì.
Chúng tôi trò chuyện bằng cách viết ra giấy.

Bill nhờ tôi về phòng trọ lấy ít đồ dùng cá nhân. Anh còn dặn tôi

lấy giùm quyển nhật ký có bìa da màu hồng nhạt.

Tôi ghé vào chỗ Sam, nhờ lão lấy chìa khóa mở cửa. Lão biết

chuyện của Bill qua báo chí. Giọng lão the thé như tiếng mấy mụ nạ
dòng:

“Đồ chết tiệt! Đã đến nửa đời người lại còn đi đánh nhau vì một ả

kẹp tóc. Ở đời con người ta chết vì nhiều thứ lắm, nhưng chết vì gái thì
thật là ngu!”

Lão càu nhàu là Bill còn nợ lão một tuần tiền nhà chưa thanh toán.

Nếu Bill chết đi, lão sẽ mất toi mấy chục bạc. Lão càng nói càng hăng:

“Mày đừng có khinh khi tiền bạc! Ở xứ này, không phải Chúa Trời

mà chính tiền bạc là thứ quyền năng nhất. Kệ xác mày là ai, nếu không
có tiền thì mày cũng chẳng khác gì một người đã chết!...” - Lão cứ lải
nhải, không có dấu hiệu gì cho thấy là lão sẽ ngừng lại, ngay cả ngừng
lại vì mệt.

Hôm sau, tôi mang mọi thứ vào cho Bill. Anh chỉ quyển nhật ký

của mình, bảo tôi đọc. Bill còn nhờ tôi tìm trong chiếc ví của anh một
tấm ảnh. Đó là tấm ảnh được ép giữa một lớp nhựa mỏng, rất chăm
chút. Hình chụp một cô gái đứng trước biển, tóc xõa gió bay. Phía mặt
sau là câu tiếng Việt, nét chữ con gái nắn nót, “Tặng Anh Bill. Đà
Nẵng, ngày 19 tháng 6 năm 1972. Nguyễn Thị Lan”.

Bill không nói thêm với tôi lời nào. Anh nằm, mắt nhắm nghiền,

hơi thở nghe đều đều như ngủ.

Tôi thức suốt đêm để đọc quyển nhật ký của Bill. Anh tự nhận

mình là người vô tích sự.

“...Tôi sinh ra ở khu Uptown của Chicago. Gia đình có ba người,

cha mẹ và tôi. Cha tôi làm công nhân trong một hãng cơ khí. Ông làm
việc mười hai tiếng mỗi ngày. Cuộc sống công nghiệp cứ làm ông quay
tròn như chiếc kim đồng hồ. Ông không có thời gian để ý đến tôi. Mẹ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.