VIẾT VỀ NƯỚC MỸ - NỢ TÌNH MỘT MÓN TRỨNG CHIÊN - Trang 173

định cư ở Mỹ. Bà được vợ chồng Thành bảo lãnh qua đây để... giữ cháu
nội. Thật vậy, trước khi bà lên máy bay Thành gọi điện thoại cho bà:

- Con bỏ làm hơn sáu tháng rồi, để giữ thằng cu cho mẹ nó đi làm.

Gởi nó cho người ta giữ cũng trả tiền gần bằng số tiền con làm ra. Mẹ
qua đây giữ cháu để con đi làm, con trả mẹ mỗi tháng 600 đô. Ăn ở
miễn phí. Khi mẹ được lãnh tiền già con cũng vẫn trả như vậy.

Bà không biết tiền già sẽ là bao nhiêu nhưng nếu thêm vào số tiền

600 cũng quá nhiều đối với bà. Bà định sẽ gởi về Việt Nam cho đứa
cháu mỗi tháng vài trăm. Bà nghe Thành nói, rất vui nhưng cũng thấy
anh con trai sòng phẳng và thực tế quá:

- Con làm như mẹ đi ở đợ. Cháu mẹ, mẹ giữ, tiền nong cái gì!
- Mỹ mà mẹ! Cái gì ra cái đó. Nó đâu phải chỉ là con của con. Nó

là con của vợ con nữa mà. Vợ con trả tiền công cho mẹ đó.

Anh con trai bà vừa nói vừa cười. Bà cũng cười.
Tháng 3 năm 1990 bà rời phi trường Tân Sơn Nhất sang Mỹ. Đây

là lần đầu tiên bà đi máy bay. Bà rất sợ đi máy bay. Nếu có phương tiện
đường thủy và đường bộ như xe đò, và ngay cả xe ôm từ Việt Nam qua
Mỹ, bà cũng không ngại. Nhưng rất tiếc chỉ có phương tiện hàng
không. Chỗ ngồi của bà ở tận phía sau đuôi, cạnh một ông Việt Nam rất
vui tánh khoảng 75, cỡ tuổi bà. Nói chuyện một lát hai người trở nên
thân nhau, nhưng cả hai không biết gì nhiều về nhau, ngay cả cái tên.
Họ cho nhau số điện thoại.

- Con anh làm gì bên Mỹ? - Bà Phùng hỏi.
- Thằng con tôi là luật sư, có văn phòng ở Phố Tàu. Con chị làm gì

ở Phố Tàu?

Bà Phùng làm bộ như không nghe rõ, để có thời gian tìm câu trả

lời:

- Anh nói gì?
- Con chị làm gì ở Phố Tàu?
- À, nó... là chủ tiệm ăn.
- Chủ tiệm ăn ở Mỹ giàu lắm đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.