VIẾT VỀ NƯỚC MỸ - NỢ TÌNH MỘT MÓN TRỨNG CHIÊN - Trang 178

cảnh hành khách lên máy bay. Bà chợt nhớ đến cái ông vui tánh quen
trên máy bay. Bà vào tìm quyển sổ ghi số điện thoại. Đây rồi, 213 628...
Bà quay số.

Bên kia đầu dây có tiếng hỏi:
- Xin lỗi, ai đó?
- Tui, Phùng đây. Anh khỏe không?
- Phùng nào hả?
- Tui đây. Gặp trên máy bay đó.
- À, à. Tui nhớ rồi. Tui có gọi chị cách đây chừng một tuần, lúc 5

giờ chiều, nhưng lại nghe chị trả lời “No En-gờ-lít”. Tui tưởng gọi
nhầm.

- Ủa? Anh gọi bằng tiếng sao?
- Tiếng Việt.
- Lạ thiệt. Nghe ai nói tiếng Việt là tui trả lời ngay.
- Rõ ràng có tiếng đàn bà trả lời “No En-gờ-lít”.
- Chỉ có tui với lại dâu tui là đàn bà ở nhà này, nhưng giờ đó dâu

tui đi làm chưa về. Mà anh tên gì tui quên mất.

- Có hỏi tên đâu mà quên. Dũng.
- Tui là Phùng.
- Biết rồi. Khỏi nhắc. Bây giờ tui có việc phải đi. Chị cho địa chỉ,

tui đến thăm.

Bà Phùng giật mình. Không ổn rồi. Căn nhà xập xệ thuê rẻ tiền chỉ

có một phòng. Phòng khách, phòng ăn dính liền nhau, trông gần như
một. Bộ sô-pha “đa dụng”, vừa là bàn ăn, vừa là giường ngủ. Cầu tiêu
ngay ở sau bếp. Tất cả là một sắp xếp gượng gạo và nghèo nàn. Hình
như đây là cái nhà xe sửa lại. Nhà như thế này mà là của ông chủ tiệm
ăn sao.

- Thôi, để hôm khác gặp cũng được. Tôi tới thăm anh. - Bà Phùng

nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.