VIẾT VỀ NƯỚC MỸ - NỢ TÌNH MỘT MÓN TRỨNG CHIÊN - Trang 192

Đâu đó, có chỗ cho chúng ta

A

nh gối đầu trên đùi tôi, mắt anh mở to, đôi mắt xanh sâu thẳm

ẩn chứa cả bầu trời nhưng giờ đây không còn nhìn thấy nữa. Sự thinh
lặng bao trùm không gian, chỉ còn hai chúng tôi, hai tâm hồn tuy gắn
bó bên nhau, nhưng cả hai cùng hiểu đây chỉ là những giây phút tạm
bợ.

Anh sẽ bỏ tôi đi thật xa, bất cứ lúc nào. Biết bao nhiêu điều tôi

muốn hỏi anh, nhưng không mở miệng được nữa. Tôi vuốt tóc anh. Sự
thinh lặng bao trùm.

Trong sự im lặng muốn nghẹt thở, tôi cất tiếng khẽ hát bản nhạc

anh vẫn thường đệm đàn cho tôi hát. Nhưng lần này, chỉ có tiếng hát
đứt quãng của tôi, cố gắng hát bài hát của Carpenters mà anh vẫn rất
yêu.

“Why do birds, suddenly appears
Every time you are near
Just like me, they long to be
Close to you...”

[1]

Anh không nói một lời, bàn tay anh nắm chặt tay tôi, môi anh cố

nở nụ cười, vài giọt lệ rơi nhẹ từ khoé mắt. Tôi nhìn anh, lòng đau nhói.
Tôi biết chắc anh sẽ đi, phải ra đi. Tôi biết đây là những giây phút cuối
cùng chúng tôi còn được ngồi bên nhau. Anh không còn có khả năng
nói chuyện, hát theo, không còn khả năng đánh đàn, hay đệm đàn cho
tôi hát nữa. Giờ đây anh chỉ nằm đó, lắng nghe, chỉ muốn ôm tôi, muốn
cảm nhận tình yêu thương và thông cảm của mọi người quanh anh, của
những người đã từng ra vào đời anh. Để rồi, khi giờ điểm, anh sẽ ra đi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.