VIẾT VỀ NƯỚC MỸ - NỢ TÌNH MỘT MÓN TRỨNG CHIÊN - Trang 193

tới một thế giới không còn đau đớn, không còn bệnh tật, không còn
phân biệt.

Chỉ vài tuần trước đây, anh thú nhận với tôi là anh đã mắc bệnh

AIDS và đã nhiễm vi khuẩn HIV từ trước khi anh đến với tôi. Chưa kịp
để cho tôi có thời gian tiêu hoá cái cảm xúc thổ tả khó nuốt này, thì cặp
mắt của anh đột ngột yếu dần, và chỉ vài tuần sau, anh không còn trông
thấy gì nữa. Anh đã mù hẳn. Tôi đưa anh đến bác sĩ khám bệnh, sau khi
thử máu, bác sĩ nói tế bào T-cell của anh bây giờ đã giảm xuống dưới
4%.

Khi một người bị nhiễm vi khuẩn HIV, nếu không uống thuốc đều

đặn thì sẽ chuyển sang bị bệnh AIDS. Bác sĩ ngạc nhiên hỏi anh tại sao
không chịu uống thuốc, tại sao lại để đến nông nỗi này. Tôi vẫn còn
chưa hoàn hồn, như trên trời rớt xuống, dù cố gắng đến mấy tôi cũng
không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra, nói gì đến việc có thể lý giải
được nguyên do.

Bác sĩ gọi tôi vào văn phòng riêng của ông, chỉ chiếc ghế đối diện

bảo tôi ngồi xuống, và nói G. đã từng là bệnh nhân của ông nhiều năm
rồi, nhưng những năm gần đây, anh không tới nữa. Bây giờ, anh đã bị
bệnh PML (một loại bệnh viêm não cấp tính mức nặng), anh rồi sẽ
hoàn toàn mất hết thần sắc, mất hết thăng bằng, sẽ hoàn toàn mù, mất
khả năng nói chuyện, trở thành một người hoàn toàn tàn tật, sẽ chết.
Bác sĩ nhắc lại, mọi điều này đều có thể tránh được nếu G. uống thuốc
đều đặn.

“Người nhiễm HIV nếu uống thuốc đều đặn thì sẽ sống như một

người bình thường. Sẽ không bị AIDS.” - Ông nhấn mạnh thêm lần nữa
- “Nhưng bây giờ đã quá muộn.”

Tôi ngồi im không một phản ứng. Thông tin mới, đột ngột này làm

tôi mệt mỏi, kiệt lực. Cố gắng bám víu chút hy vọng, tôi lấy bình tĩnh
hỏi bác sĩ: “Có cách nào chữa trị cho anh ấy? Tình trạng của anh ấy rồi
sẽ thế nào?” Bác sĩ nói thật, G. chỉ còn một thời gian rất ngắn, khoảng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.